BuddhaSasana
Home Page
This document is
written in Vietnamese, with Unicode Times font
Dhammapada
Sutta
(Khuddaka Nikaya - Sutta Pitaka)
Thuở nọ có hai Tỳ kheo lãnh thọ chủ đề thiền quán của đức Thế Tôn rồi lui về rừng khổ hạnh tu tập. Sáng sớm hôm đó, một vị mang củi ra, chuẩn bị lò than chu đáo để suốt canh một đêm đó ngồi sưởi ấm tán dóc với các chú Sa di và các chú điệu, thôi thì bàn tán đủ thứ: chuyện trong chùa ngoài ngõ, chuyện thiện nam tín nữ, chuyện xuất gia hoàn tục, chuyện giải thoát trầm luân, chuyện cải trang khất thực, chuyện giả danh sa môn, chuyện nghe kinh ngủ gục v.v... các chú Sa di và các chú điệu cứ há mồm ra nghe thầy nhận xét và luận chuyện phiếm mà không biết chán.
Trong khi vị Sa môn kia thì
nhất tâm quán niệm, hạ thủ công phu. Thấy pháp
hữu của mình phí phạm giờ giấc một cách oan uổng,
thầy ngỏ lời nhắc nhở:
-- Thưa thầy, xin thầy đừng giận nghe! "Trung
ngôn nghịch nhĩ " đó. Thấy thầy đêm đêm ngồi
chơi tán gẫu uổng quá. Thời giờ qua mau mà thầy. Vả
lại "Thị phi chỉ vị đa khai khẩu". Nói
nhiều thì lỗi nhiều. Chê khen nhiều
thì tâm hồn mình bị rối rằm. Ðức Thế Tôn từng
dạy:
"Vậy đó A Tu La
Xưa nay đều thế cả,
Ngồi im bị đả phá,
Nói nhiều bị người chê,
Nói ít bị người phê,
Không ai không bị trách,
Trên trần thế bộn bề!" (Pháp Cú 227)
Phân tích, mổ xẻ, phê bình, chỉ trích thì dễ lắm, nhưng bắt tay vào việc, âm thầm hành đạo, mang lại lợi ích cho mình cho người, cho hiện tại và cho tương lai thì khó khăn vô cùng. Ðúng là:
"Khó thay sống khiêm
tốn,
Thanh tịnh tâm vô tư
Giản dị đời trong sạch
Sáng suốt trọn kiếp người" (Pháp Cú
245)
Tỳ kheo mà buông lung cẩy thả, lộng ngữ phóng tâm, lững thững qua ngày thì nhất định phải đắm chìm khốn khổ. Không thể dùng xảo ngôn lợi khẩu mà lường gạt ân đức của Phật Tổ tôn sư. Chỗ huynh đệ thâm giao, xin huynh tha cho những lời thắm thiết".
Ðộng lòng tự ái, vị Sa môn
giải đãi buông lời hờn mát:
-- Ôi! Phật pháp nhiệm mầu, thậm thâm vi
diệu, tám vạn bốn ngàn pháp môn. Ông tu ông
đắc, bà tu bà đắc, hơi đâu mà bận tâm đến
gia phong đạo nghiệp của người khác! Xin cám ơn
thầy.
Thấy mình chưa đủ sức cảm hóa thân hữu, vị Sa môn tinh chuyên cần mẫn liền nhập từ bi quán, cất bước hành thiền và đi vào chánh định.
Sau canh tán dóc bên lò lửa,
vị Sa môn thích ba hoa đi vào cùng lúc với vị Sa
môn tinh tấn, đã xả thiền và vào am riêng của
mình. Lát sau, thấy vị sư tinh tấn nằm ngủ, vị giải
đãi đến thả giọng đâm hông:
-- Ủa! Thầy lành thọ yếu chỉ thiền tông
của chư Phật để rồi vào rừng ăn no ngủ kỹ như
vậy à! Thầy không chuyên tâm tỉnh thức, nội quán
thanh lương nữa sao?
Nói xong, sư về phòng nằm đánh một giấc ngon lành tới sáng. Còn sư tinh tấn thì canh ba thức dậy, quán niệm thiền hành, và sau một thời gian nỗ lực tu tập, thầy chứng quả A La Hán, đầy đủ thần thông diệu dụng, trong khi sư ba hoa kia thì mãi lún sâu vào nếp sống buông lung phóng dật.
Sau giai đoạn ẩn tu trong rừng
khổ hạnh, hai sư bèn cùng về thăm đức Thế
Tôn, cung kính đảnh lễ Ngài rồi ngồi sang một bên.
Ðức Thế Tôn đáp lễ trong niềm hoan hỷ
và ngỏ lời thăm dò:
-- Ta tin là các thầy đã nỗ lực trong nếp
sống tinh tấn tu hành. Ta tin là các thầy đã thành
tựu đạo nghiệp.
Vị sư phóng túng đáp:
-- Bạch đức Thế Tôn, làm sao thầy ấy có thể
được gọi là tinh chuyên cần mẫn! Từ khi xa đức
Thế Tôn, thầy ấy chỉ biết trưởng dưỡng sắc
thân, ngủ nghỉ thoải mái.
-- Còn thầy thì sao? Ðức Thế Tôn hỏi.
-- Con ấy à! Bạch Ðức Thế Tôn, sáng sớm con đem củi ra chuẩn bị một lò than tươm tất để đêm đêm ngồi sưởi ấm và luận chuyện Ðông Tây chứ không ngủ.
-- Thầy đã hoang phí thời giờ trong buông lung thất niệm mà gọi là chuyên tâm thiền định sao? Ðức Thế Tôn nói. Thầy đã lầm hạnh nỗ lực tinh cần với tính buông lung cẩu thả. Thầy biết đấy, trong cuộc so tài, con tuấn mã bao giờ cũng bỏ xa con ngựa hèn.
Ngài đọc kệ:
-- "Tinh cần giữa
phóng dật
Tỉnh thức giữa ngủ mê
Người trí như tuấn mã
Bỏ xa con ngựa hèn." (Pháp Cú 29)
Chân thành cám ơn anh Nguyễn Quang Trung đã có thiện tâm giúp đánh máy lại bài viết nầy (12/1997)