TẠNG KINH
SỐ 92 - PHẬT NÓI KINH MƯỜI VỊ CƯ SĨ NGƯỜI BÁT THÀNH
Hán dịch: Đời Hậu Hán, Đại sư An Thế Cao, người nước An Tức.
Nghe như vầy:
Một thời, lúc Đức Thế Tôn nhập Niết-bàn không bao lâu, các Tỳ-kheo trưởng thượng ở trong Kê viên, thuộc thành Ba-la-lê-phất-đô-lô.
Bấy giờ có mười vị Cư sĩ, người Bát Thành, có nhiều tiền bạc của cải, cùng đi đến Ba-la-lê-phấtđô-lô để sinh sống. Mười vị Cư sĩ ở Bát Thành mang tiền bạc, đồ vật để mua bán, công việc xong xuôi nên rất hoan hỷ; khi được lợi nhiều thì, trong lòng vô cùng sung sướng. Họ đi ra khỏi thành Ba-la-lê-phất-đô-lô để đến Kê viên. Đến nơi họ lạy nơi chân các Tỳ-kheo trưởng thượng rồi ngồi qua một bên. Lúc ấy các Tỳ-kheo tôn túc thuyết pháp cho họ nghe, khuyến khích, bình đẳng chỉ dạy, dùng vô lượng phương tiện để giảng nói khiến cho tất cả đều hoan hỷ, rồi các vị tôn túc trụ trong im lặng.
Mười vị Cư sĩ, người ở Bát Thành nghe các vị Tỳ-kheo trưởng thượng thuyết pháp, khuyến khích khiến tất cả hết sức hoan hỷ bèn thưa với các Tỳ-kheo trưởng thượng:
Thưa chư vị tôn túc, hiện nay Tôn giả A-nan ở chỗ nào? Chúng tôi muốn gặp Tôn giả.
Này Cư sĩ, Tôn giả A-nan hiện ở trên bờ sông Di-hầu, nước Tỳ-xá-ly, muốn gặp Tôn giả thì cứ đến đó.
Khi ấy, mười vị Cư sĩ, người Bát Thành, từ tòa đứng dậy lạy nơi chân các vị Tỳ-kheo trưởng thượng, nhiễu quanh nhiều vòng rồi ra đi. Họ đến chỗ Tôn giả A-nan, tới nơi đảnh lễ nơi chân rồi ngồi qua một bên, thưa với Tôn giả A-nan:
Thưa Tôn giả A-nan, chúng tôi có điều muốn hỏi, nếu Tôn giả cho phép chúng tôi mới dám hỏi. Cứ hỏi đi, này các Cư sĩ!
Thưa Tôn giả A-nan, Đức Thế Tôn có trí có kiến, là Như Lai, Bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, dùng mắt thấy đệ nhất nghĩa giảng nói một pháp làm cho Thánh đệ tử an trú, đối với những điều còn lại, khiến cho hữu lậu chấm dứt, ý được giải thoát phải không?
Này các Cư sĩ, Đức Thế Tôn có trí, có kiến, là Như Lai, Bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, dùng mắt thấy đệ nhất nghĩa giảng nói một pháp khiến Thánh đệ tử được an trú, đối với những điều còn lại, đều làm cho hữu lậu chấm dứt, ý được giải thoát.
Thưa Tôn giả A-nan, Đức Như Lai, Bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, dùng mắt thấy đệ nhất nghĩa giảng nói một pháp thế nào khiến Thánh đệ tử an trú, đối với những điều còn lại đều làm cho hữu lậu chấm dứt, ý được giải thoát?
Này các Cư sĩ, vị Thánh đệ tử đã được nghe pháp, đối với dâm dục đã được giải thoát cho đến đạt được Tứ thiền, an trú nơi chánh thọ. Vị ấy nương vào pháp, quán tướng của các pháp, hành hóa, an trụ, nhờ có chỗ này nên chỗ trụ của vị ấy chấm dứt được hữu lậu, không trụ nơi đó nên được chấm dứt hữu lậu. Vị ấy tự mình thích pháp, tự mình yêu pháp, tự mình tu tập theo pháp, tự mình kính pháp, được hoan hỷ, kẻ ấy năm hạ phần kết sử đã chấm dứt, được giải thoát. Kẻ ấy được Bát Niết-bàn thành bậc A-na-hàm, không còn trở lại thế gian này nữa. Do đó, này các Cư sĩ, Đức Thế Tôn có trí có kiến, là Như Lai, Bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, mắt thấy đệ nhất nghĩa, nói một pháp khiến Thánh đệ tử an trụ, các điều còn lại đều làm cho hữu lậu chấm dứt, ý được giải thoát.
Lại nữa, này các Cư sĩ, vị Thánh đệ tử nghe pháp, ý cùng tâm Từ biến mãn một phương, an trụ nơi chánh thọ. Như vậy, hai, ba, bốn phương trên và dưới, ý cùng tâm Từ đều cùng biến mãn tất cả các phương, không oán, không hại, không giận, rất rộng lớn, phân biệt rõ ràng, biến mãn các phương rồi an trụ chánh thọ. Như vậy ý cùng đi đôi với tâm Bi, Hỷ và Hộ (Xả), biến mãn các phương, an trụ nơi chánh thọ. Vị ấy nương vào pháp quán tướng của các pháp, hành hóa, an trụ, nhờ có chỗ này, an trụ vào đó rồi liền chấm dứt được hữu lậu, không trụ nơi đó, chấm dứt được hữu lậu. Nếu vị ấy do thích pháp, yêu pháp, tu tập, hành hóa theo pháp, tôn kính pháp, được hoan hỷ đối với pháp, năm hạ phần kết sử chấm dứt, được giải thoát, ngay nơi đó được Bát Niết-bàn thành bậc A-nahàm, không còn trở lại thế gian này nữa. Này các Cư sĩ, đó là Đức Thế Tôn có trí, có kiến, là Như Lai, Bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, mắt thấy đệ nhất nghĩa, nói một pháp khiến Thánh đệ tử an trụ, đối với những điều còn lại đều làm cho hữu lậu chấm dứt, ý được giải thoát.
Lại nữa, này các Cư sĩ, vị Thánh đệ tử nghe pháp, vượt qua tất cả hình tướng của Sắc tưởng, cho đến cõi Hữu tưởng, Vô tưởng, an trụ nơi chánh thọ, vị ấy nương vào pháp, quán tướng của các pháp, hành hóa, an trụ cho đến chấm dứt hữu lậu, ý được giải thoát.
Bấy giờ mười vị Cư sĩ người ở Bát Thành thưa với Tôn giả A-nan:
Thật hết sức kỳ lạ! Thưa Tôn giả A-nan, chúng tôi hỏi Tôn giả A-nan có một cửa cam lộ mà Tôn giả đã nói tới mười hai cửa cam lộ. Thưa Tôn giả A-nan, đối với mười hai cửa cam lộ ấy, cứ nương vào mỗi một cửa thì sẽ được an ổn, tự mình được tự tại. Giống như, thưa Tôn giả A-nan, cách thôn xóm không xa, có một tòa lâu đài, tòa lâu đài ấy có mười hai cửa. Hoặc có người vào trong ấy vì có chút việc, hoặc có người sống không có ý nghĩa, không lợi ích, không an ổn, không an lạc trong tòa nhà ấy, hoặc có người dùng lửa để thiêu đốt tòa lâu đài ấy. Thưa Tôn giả A-nan, người kia đối với mười hai cửa nơi tòa nhà ấy, tùy ý đi ra an ổn. Cũng như vậy, thật lạ lùng! Thưa Tôn giả Anan, chúng tôi chỉ hỏi Tôn giả A-nan có một cửa cam lộ, nhưng Tôn giả đã nói đến mười hai cửa cam lộ. Thưa Tôn giả A-nan, nhiều cửa như vậy nên đối với mười hai cửa cam lộ ấy, nương vào từng cửa cam lộ, rồi cũng theo từng cửa mà đi ra. Thưa Tôn giả A-nan, các Bà-la-môn kia luôn gắn bó với pháp ác mà còn cúng thí vật dụng cho thầy họ, huống chi chúng con hiện nay đối với bậc Đại sư mà lại không dùng của cải để cúng dường sao?
Bấy giờ mười vị Cư sĩ người ở Bát Thành, trong đêm đó, sửa soạn đầy đủ đồ ăn uống thượng diệu, khi đã sửa soạn đầy đủ đồ ăn uống thượng diệu xong, thì họ trải tòa, rồi cung thỉnh Tỳ-kheo Tăng ở Kê viên, Tỳ-kheo Tăng ở Tỳ-xá-ly đều đến đông đủ. Khi các Tỳ-kheo Tăng ở Kê viên, Tỳ-kheo tăng ở Tỳ-xá-ly đều đã tụ hội, họ tự tay dâng cúng đồ ăn uống thượng diệu. Khi biết các Tỳ-kheo đã dùng xong, thu cất bình bát, họ đem nước rửa tay cho các Tỳ-kheo, rồi dùng năm trăm món vật, mua phòng ốc cúng dường cho Tôn giả A-nan để Tôn giả sử dụng. Tôn giả A-nan đem của ấy cúng dường lại cho chư Tăng bốn phương.
Tôn giả A-nan giảng nói như vậy, mười vị Cư sĩ người ở Bát Thành, nghe Tôn giả A-nan nói rồi, hoan hỷ lãnh thọ.