BuddhaSasana Home Page
This document is written in Vietnamese, with Unicode Times
font
Tăng Chi Bộ - Anguttara
Nikaya
Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt
VII. Phẩm Ðất Rung Ðộng
(I) (61) Dục
1. - Này các Tỷ-kheo, có tám hạng người này có mặt, hiện hữu ở
đời. Thế nào là tám? 2. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho hăng hái, phấn chấn, tinh tấn
để được lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng không khởi lên. Do không
được lợi dưỡng ấy, vị ấy sầu muộn, than van, khóc lóc, đập ngực, rơi vào
bất tỉnh. Này các Tỷ-kheo, vị ấy được gọi là Tỷ-kheo sống muốn
lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Do không
được lợi dưỡng ấy, vị ấy sầu muộn, than van, khóc lóc, bỏ rơi
diệu pháp. 3. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn tinh tấn để được lợi dưỡng. Do hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi
dưỡng, lợi dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị ấy đắm say, phóng dật,
rơi vào trạng thái đắm say, phóng dật. Ðây gọi là Tỷ-kheo sống muốn
lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng; được
lợi dưỡng, trở thành đắm say, phóng dật, và bỏ rơi diệu pháp. 4. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Có vị Tỷ-kheo trong khi sống nhàn
tịnh, không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng
hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy
không hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng,
lợi dưỡng không khởi lên. Vị ấy do không được lợi dưỡng, nên sầu muộn,
than van, khóc lóc, đập ngực, rơi vào bất tỉnh. Ðây gọi là Tỷ-kheo
sống ham muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn
để được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, vị ấy sầu muộn, than van,
khóc lóc, bỏ rơi diệu pháp. 5. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn không tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng khởi lên.
Với lợi dưỡng ấy, vị ấy đắm say, phóng dật, rơi vào trạng thái đắm say,
phóng dật. Ðây gọi là Tỷ-kheo sống muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không
phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, trở thành đắm
say, phóng dật, và bỏ rơi diệu pháp. 6. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho vị ấy hăng hái, phấn chấn,
tinh tấn để được lợi dưỡng, lợi dưỡng không khởi lên. Vị ấy, dầu
không được lợi dưỡng, không có sầu muộn, không có than van, không có khóc
lóc, không có đập ngực, không có rơi vào bất tỉnh. Này các Tỷ-kheo,
đây được gọi là Tỷ-kheo sống muốn lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn,
tinh tấn để được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, không có sầu
muộn, không có than van, và không bỏ rơi diệu pháp. 7. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy hăng hái, phấn chấn, tinh
tấn để được lợi dưỡng, lợi dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị
ấy không đắm say, không phóng dật, không có rơi vào trạng thái đắm say.
Này các Tỷ-kheo, đây gọi là Tỷ-kheo sống muốn lợi dưỡng, hăng
hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, không
đắm say, không phóng dật, và không bỏ rơi diệu pháp. 8. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy không
hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng, lợi
dưỡng không khởi lên. Vị ấy dầu không được lợi dưỡng, không có sầu muộn, không có
than van, không có khóc lóc, không có đập ngực, không có rơi vào bất tỉnh.
Ðây gọi là Tỷ-kheo sống muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn
chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, vị
ấy không sầu muộn, không than van, không khóc lóc, và không bỏ rơi diệu
pháp. 9. Ở đây, này các Tỷ-kheo, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho vị ấy
không hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng,
lợi dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị ấy không đắm say, không phóng
dật, không có rơi vào trạng thái đắm say. Này các Tỷ-kheo, đây gọi
là Tỷ-kheo sống muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn chấn, không
tinh tấn để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, không đắm say, không
phóng dật, và không bỏ rơi diệu pháp. Này các Tỷ-kheo, có tám hạng người này sống có mặt, hiện hữu ở
đời. (II) (62) Vừa Ðủ 1.- Thành tựu sáu pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, vừa đủ cho các người khác. Thế nào là sáu? 2. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo nhanh nhẹn nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã được
nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau khi
hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp, tùy pháp; giọng nói
dễ nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát ngôn không bập bẹ,
giải thích nghĩa lý xác minh; có khả năng thuyết giảng, khích lệ,
làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các đồng Phạm hạnh. Thành tựu sáu
pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự mình, vừa đủ cho
các người khác. 3. Thành tựu năm pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, vừa đủ cho các người khác. Thế nào là năm? 4. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã
được nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau
khi hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp, tùy pháp; giọng
nói dễ nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát ngôn không bập
bẹ, giải thích nghĩa lý xác minh; có khả năng thuyết giảng, khích
lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các đồng Phạm hạnh. Thành tựu năm pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, vừa đủ cho các người khác. 5. Thành tựu bốn pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. Thế nào là bốn? 6. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo nhanh nhẹn nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã được
nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau khi
hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp, tùy pháp; giọng nói
không dễ nghe, phát âm không tốt, lời nói không tao nhã, không phân minh,
phát ngôn bập bẹ, giải thích nghĩa lý không xác minh; không có khả năng
thuyết giảng, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các
đồng Phạm hạnh. Thành tựu bốn pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. 7. Thành tựu bốn pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không vừa đủ
cho tự mình, vừa đủ cho các người khác. Thế nào là bốn? 8. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo nhanh nhẹn nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã được
nghe; không là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì;
không có sau khi hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp, tùy
pháp; giọng nói dễ nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát
ngôn không bập bẹ, giải thích nghĩa lý xác minh; có khả năng thuyết
giảng, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các đồng Phạm
hạnh. Thành tựu bốn pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không vừa đủ cho
tự mình, vừa đủ cho các người khác. 9. Thành tựu ba pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. Thế nào là ba? 10. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã
được nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau
khi biết ý nghĩa, sau khi biết pháp, thực hành pháp, tùy pháp;
giọng nói không dễ nghe, phát âm không tốt, lời nói không tao nhã, không
phân minh, phát ngôn bập bẹ, giải thích nghĩa lý không xác minh; không có
khả năng thuyết giảng, không khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan
hỷ các đồng Phạm hạnh. Thành tựu ba pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. Thế nào là ba? 11. Thành tựu ba pháp này, này các Tỷ-kheo, vừa đủ cho các người
khác, Tỷ-kheo không vừa đủ cho tự mình. Thế nào là ba? 12. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã
được nghe; không là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ
trì; không là người sau khi hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành
pháp, tùy pháp; giọng nói dễ nghe, giải thích nghĩa lý xác minh; có
khả năng thuyết giảng, làm cho hoan hỷ các đồng Phạm hạnh. Thành tựu ba pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỳ kheo là vừa đủ cho các
người khác, Tỷ-kheo không vừa đủ cho tự mình. 13. Thành tựu hai pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. Thế nào là hai? 14. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người không thọ trì những pháp
đã được nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ
trì; là người sau khi hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp,
tùy pháp; giọng nói không dễ nghe, giải thích nghĩa lý không xác minh;
không có khả năng thuyết giảng, làm cho hoan hỷ các đồng Phạm
hạnh. Thành tựu hai pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. 15. Thành tựu hai pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho các
người khác, không vừa đủ cho tự mình. Thế nào là hai? 16. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người không thọ trì những pháp
đã được nghe; không suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì;
không có sau khi hiểu nghĩa, sau khi hiểu pháp, thực hành pháp, tùy
pháp; giọng nói dễ nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát
ngôn không bập bẹ, giải thích nghĩa lý xác minh; có khả năng thuyết
giảng pháp thoại, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các
đồng Phạm hạnh. Thành tựu hai pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo vừa đủ cho các
người khác, không vừa đủ cho tự mình. (III) (63) Pháp Lược Thuyết
1. Rồi một Tỷ-kheo đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ
Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, Tỷ-kheo ấy bạch
Thế Tôn: - Lành thay! bạch Thế Tôn, xin Thế Tôn hãy thuyết pháp vắn tắt
cho con, sau khi nghe pháp của Thế Tôn, con sẽ sống một mình, an tịnh, không
phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần. - Như vậy, ở đây, một số người ngu si, thỉnh cầu Ta, sau khi pháp được
giảng, họ nghĩ Ta là người cần phải đi theo. - Bạch Thế Tôn, Thế Tôn hãy thuyết pháp vắn tắt cho con,
Thiện Thệ hãy thuyết pháp vắn tắt. Con có thể hiểu được
ý nghĩa lời của Thế Tôn thuyết giảng. Con có thể trở thành kẻ
thừa tự lời Thế Tôn thuyết giảng. 2.- Vậy này Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập như sau: "Nội tâm ta sẽ an trú, khéo vững trú. Các pháp ác, bất thiện sanh khởi
không có xâm chiếm tâm và không có chân đứng". Như vậy, này
Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập. 3. Này Tỷ-kheo, khi nào nội tâm của Thầy được an trú, khéo vững trú,
các pháp ác, bất thiện sanh khởi xâm chiếm tâm và có chân đứng, khi
ấy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập như sau: "Từ tâm giải thoát sẽ được ta tu tập, làm cho sung mãn, làm thành
cỗ xe, làm thành căn cứ địa, được làm cho kiên trì, được làm cho
tích tập, được khéo tinh cần thực hành". Như vậy, này Tỷ-kheo, Thầy
cần phải học tập. 4. Này Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho
sung mãn như vậy, khi ấy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải tu tập định này với
tầm với tứ; cần phải tu tập không tầm, chỉ với tứ; cần phải tu tập không
tầm không tứ; cần phải tu tập có hỷ, cần phải tu tập không hỷ; cần
phải tu tập câu hữu với lạc; cần phải tu tập câu hữu với xả. Này
Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho sung mãn
như vậy, khi ấy này Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập như sau: "Bi tâm giải thoát sẽ được Thầy tu tập ... Hỷ tâm giải thoát sẽ
được Thầy tu tập ... Xả tâm giải thoát sẽ được Thầy tu tập, làm cho sung
mãn, làm thành cỗ xe, làm thành căn cứ địa, được làm cho kiên trì,
được làm cho tích tập, được khéo tinh cần thực hành". Như vậy, này
Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập. 5. Này Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho
sung mãn như vậy, khi ấy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải tu tập định này với
tầm với tứ; cần phải tu tập không tầm, chỉ với tứ; cần phải tu tập không
tầm không tứ; cần phải tu tập có hỷ, cần phải tu tập không hỷ; cần
phải tu tập câu hữu với lạc; cần phải tu tập câu hữu với xả. Này
Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho sung mãn
như vậy, khi ấy này Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập như sau: "Ta sẽ sống quán thân trên thân, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh
niệm, nhiếp phục tham ưu ở đời". Như vậy, này Tỷ-kheo, Thầy
cần phải học tập. 6. Này Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho
sung mãn như vậy, khi ấy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải tu tập định này với
tầm với tứ; cần phải tu tập không tầm, với tứ; cần phải tu tập không tầm,
không tứ; cần phải tu tập có hỷ, cần phải tu tập không hỷ; cần phải
tu tập câu hữu với lạc; cần phải tu tập câu hữu với xả. Này Tỷ-kheo, khi
nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho sung mãn như vậy, khi ấy
này Tỷ-kheo, Thầy cần phải học tập như sau: "Ta sẽ sống quán thọ trên các cảm thọ ... quán tâm trên các
tâm ... quán pháp trên các pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm,
nhiếp phục tham ưu ở đời". Như vậy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải
học tập. 7. Này Tỷ-kheo, khi nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho
sung mãn như vậy, khi ấy, này Tỷ-kheo, Thầy cần phải tu tập định này với
tầm với tứ; cần phải tu tập không tầm, với tứ; cần phải tu tập không tầm,
không tứ; cần phải tu tập có hỷ, cần phải tu tập không hỷ; cần phải
tu tập câu hữu với lạc; cần phải tu tập câu hữu với xả. Này Tỷ-kheo, khi
nào định này của Thầy được tu tập, được làm cho sung mãn như vậy, khi ấy
này Tỷ-kheo, chỗ nào, chỗ nào Thầy đi, chỗ ấy Thầy đi được
an ổn; chỗ nào, chỗ nào Thầy sẽ đứng, chỗ ấy Thầy đứng được
an ổn; chỗ nào, chỗ nào Thầy sẽ ngồi, chỗ ấy Thầy ngồi được an
ổn; chỗ nào, chỗ nào Thầy sẽ nằm, chỗ ấy Thầy sẽ nằm được an
ổn. 8. Tỷ-kheo ấy, được Thế Tôn giáo giới với bài giáo giới này, từ
chỗ ngồi, đứng dậy, đảnh lễ Thế Tôn, thân bên hữu hướng về
Ngài rồi ra đi. Tỷ-kheo ấy sống một mình, thanh tịnh, không phóng dật,
nhiệt tâm, tinh cần, không bao lâu chứng đạt được mục đích mà các
thiện nam tử xuất gia, từ bỏ gia đình, sống không gia đình. Ðây là vô
thượng cứu cánh Phạm hạnh, ngay trong hiện tại, tự mình chứng tri với
thắng trí, chứng ngộ, chứng đạt và an trú. Vị ấy rõ biết: "Sanh đã
tận, Phạm hạnh đã thành. Những việc nên làm đã làm, không còn trở lui
trạng thái này nữa". Tỷ-kheo ấy trở thành một vị A-la-hán. (VI) (64) Tagayà 1. Một thời, Thế Tôn trú ở Gayasisa. Ở đây, Thế Tôn gọi
các Tỷ-kheo: "Này các Tỷ-kheo" - "Thưa vâng, bạch Thế
Tôn. ". Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn nói như sau: 2.- Này các Tỷ-kheo, trước khi Ta giác ngộ, chưa thành Chánh Ðẳng
Giác, Ta còn làm Bồ Tát, Ta tưởng tri ánh sáng, Ta không thấy sắc. Này các
Tỷ-kheo, rồi Ta suy nghĩ: "Nếu Ta có thể tưởng tri ánh sáng và
Ta có thể thấy được màu sắc, như vậy tri kiến của Ta được thanh
tịnh hơn lên". Rồi này các Tỷ-kheo, sau một thời gian Ta sống không
phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, Ta tưởng tri ánh sáng và thấy được các
sắc, nhưng Ta không giao thiệp với chư Thiên ấy, không nói chuyện,
không thảo luận". 3. Rồi này các Tỷ-kheo, Ta suy nghĩ như sau: "Nếu Ta có thể
tưởng tri ánh sáng có thể thấy được các sắc, có thể giao thiệp
với chư Thiên ấy, có thể nói chuyện, có thể thảo luận, như vậy,
tri kiến này của Ta được thanh tịnh hơn lên". Và này các
Tỷ-kheo, sau một thời gian Ta sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần,
tưởng tri ánh sáng và thấy được các sắc, và cùng chư Thiên ấy giao
thiệp, nói chuyện và thảo luận. Nhưng Ta không biết về các chư
Thiên ấy: "Chư Thiên này thuộc về Thiên chúng này, thuộc về
Thiên chúng này". 4. Rồi này các Tỷ-kheo, Ta suy nghĩ như sau: "Nếu Ta tưởng tri
ánh sáng, thấy được các sắc, giao thiệp với chư Thiên ấy, nói
chuyện, thảo luận với chư Thiên ấy và biết được về chư Thiên
ấy : "Chư Thiên này thuộc về Thiên chúng này, thuộc về Thiên
chúng này", như vậy, tri kiến này của Ta được thanh tịnh hơn ".
Rồi này các Tỷ-kheo, sau một thời gian Ta sống không phóng dật, nhiệt
tâm, tinh cần, tưởng tri ánh sáng và thấy được các sắc, và cùng chư Thiên
ấy giao thiệp, nói chuyện, thảo luận với chư Thiên ấy, biết
được: "Chư Thiên này thuộc về Thiên chúng này, Thiên chúng
này", nhưng Ta không biết được: "Chư Thiên này do quả dị thục
của nghiệp này, chết từ đây sanh ra tại chỗ ấy"; Ta biết
được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này do quả dị thục của nghiệp này,
chết từ đây sanh ra tại chỗ ấy"; nhưng Ta không biết được:
"Chư Thiên này, do đồ ăn như thế này, cảm thọ khổ lạc như
thế này"; Ta biết được: "Chư Thiên này, do đồ ăn như
thế này, cảm thọ khổ lạc như thế này"; nhưng Ta không
biết được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, tuổi thọ dài như
thế này, tồn tại lâu dài như thế này", Ta biết được:
"Chư Thiên này, tuổi thọ dài như thế này, tồn tại lâu dài như
thế này"; nhưng Ta không biết chư Thiên ấy: "Trước đây Ta
có cùng ở với chư Thiên này, hay trước đây Ta không cùng ở với chư Thiên
này? " 5. Rồi này các Tỷ-kheo, Ta suy nghĩ như sau: "Nếu Ta nhận thức
được ánh sáng, thấy được các sắc, cùng với chư Thiên ấy giao thiệp,
nói chuyện, thảo luận, Ta có thể biết được chư Thiên ấy:
"Chư Thiên này thuộc Thiên chúng này, thuộc Thiên chúng này". Ta có
thể biết được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, do quả dị thục của
nghiệp này, chết tại chỗ này, sanh tại chỗ ấy". Ta có
thể biết được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, do ăn đồ ăn như
thế này, cảm thọ khổ lạc như thế này"; Ta có thể biết
được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, tuổi thọ dài như thế này,
tồn tại lâu dài như thế này"; Ta có thể biết được chư
Thiên ấy: "Chư Thiên này, trước đây Ta có cùng ở với chư Thiên này,
hay trước đây Ta không cùng ở với chư Thiên này"; như vậy, tri kiến
của Ta được thanh tịnh hơn trước". Này các Tỷ-kheo, sau một thời
gian sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, Ta tưởng tri ánh sáng,
thấy được các sắc, Ta giao thiệp, nói chuyện, thảo luận với các chư
Thiên ấy, Ta biết được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này thuộc Thiên
chúng này, thuộc Thiên chúng này". Ta biết được chư Thiên ấy:
"Chư Thiên này, do quả dị thục của nghiệp này, chết tại chỗ
này, sanh tại chỗ ấy". Ta biết được chư Thiên ấy: "Chư
Thiên này, do ăn đồ ăn như thế này, cảm thọ khổ lạc như thế
này"; Ta biết được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, tuổi thọ
dài như thế này, tồn tại lâu dài như thế này"; Ta biết
được chư Thiên ấy: "Chư Thiên này, trước đây Ta có cùng ở với chư
Thiên này, hay trước đây Ta không có ở cùng với chư Thiên này". 6. Này các Tỷ-kheo, cho đến khi nào tri kiến gồm có tám diễn
tiến và thuộc thượng giới Thiên này không được khéo thanh tịnh nơi Ta,
thời Ta không có xác chứng trong thế giới chư Thiên với Ma giới, Phạm
Thiên giới, với quần chúng Sa-môn, Bà-la-môn, chư Thiên và loài Người, rằng
Ta đã chứng ngộ Vô Thượng Chánh Ðẳng Giác. Này các Tỷ-kheo, cho
đến khi nào tri kiến gồm có tám diễn tiến và thuộc thượng giới
Thiên này được khéo thanh tịnh nơi ta, thời Ta có xác chứng trong thế
giới chư Thiên với Ma giới, Phạm Thiên giới, với quần chúng Sa-môn,
Bà-la-môn, chư Thiên và loài Người, rằng Ta đã chứng ngộ Vô Thượng Chánh
Ðẳng Giác. Tri kiến khởi lên nơi Ta: "Bất động là tâm giải thoát
của Ta. Ðây là đời sống cuối cùng, không còn tái sanh nữa". (V) (65) Thắng Xứ
1.- Này các Tỷ-kheo, có tám thắng xứ này. Thế nào là tám? 2. Một vị tưởng tri nội sắc, thấy các loại ngoại sắc, có hạn lượng đẹp
xấu. Vị ấy tưởng tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta
thấy. Ðó là thắng xứ thứ nhất. 3. Một vị tưởng tri nội sắc, thấy các loại ngoại sắc, không có hạn
lượng đẹp xấu. Vị ấy tưởng tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ hai. 4. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc hạn
lượng đẹp xấu. Vị ấy tưởng tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ ba. 5. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc vô lượng
đẹp xấu. Vị ấy tưởng tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ tư. 6. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu xanh,
sắc màu xanh, tướng sắc xanh, hình sắc xanh, ánh sáng xanh. Vị ấy tưởng tri
rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ
thứ năm. 7. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu vàng,
sắc màu vàng, tướng sắc vàng, hình sắc vàng, ánh sáng vàng. Vị ấy tưởng
tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là thắng
xứ thứ sáu. 8. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu đỏ,
sắc màu đỏ, tướng sắc đỏ, hình sắc đỏ, ánh sáng đỏ. Vị ấy tưởng tri
rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ
thứ bảy. 9. Một vị tưởng tri vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu
trắng, sắc màu trắng, tướng sắc trắng, hình sắc trắng, ánh sáng trắng. Vị
ấy tưởng tri rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy".
Ðó là thắng xứ thứ tám. Này các Tỷ-kheo, những pháp này là tám thắng xứ. (VI) (66) Các Giải Thoát 1.- Này các Tỷ-kheo, có tám giải thoát này. Thế nào là tám? 2. "Tự mình có sắc, thấy các sắc". Ðó là giải thoát thứ nhất. 3. "Tưởng tri nội sắc là vô sắc, thấy các ngoại sắc". Ðó là
giải thoát thứ hai. 4. "Chú tâm trên suy tưởng (sắc là) tịnh". Ðó là giải thoát thứ
ba. 5. "Vượt khỏi hoàn toàn sắc tướng, chấm dứt các tưởng đối ngại,
không tác ý đến các tưởng khác biệt, với suy tư: "Hư không
là vô biên", chứng và trú Không vô biên xứ. Ðó là giải thoát thứ tư. 6. "Vượt khỏi hoàn toàn Hư không vô biên xứ, với suy tư: "Thức
là vô biên", chứng và trú Thức vô biên xứ. Ðó là giải thoát
thứ năm. 7. "Vượt khỏi hoàn toàn Thức vô biên xứ, với suy tư: "Không có
vật gì", chứng và trú Vô sở hữu xứ. Ðó là giải thoát thứ sáu. 8. "Vượt khỏi hoàn toàn Vô sở hữu xứ, chứng và trú Phi tưởng phi phi
tưởng xứ. Ðó là giải thoát thứ bảy. 9. "Vượt khỏi hoàn toàn Phi tưởng phi phi tưởng xứ, chứng và trú
Diệt thọ tưởng. Ðó là giải thoát thứ tám. Này các Tỷ-kheo, có tám giải thoát này. (VIII) (67) Phi Thánh Ngôn
1. - Này các Tỷ-kheo, có tám phi thánh ngôn này. Thế nào là tám? 2. Không thấy nói thấy, không nghe nói nghe, không nghĩ nói nghĩ, không
biết nói biết, thấy nói không thấy, nghe nói không nghe, nghĩ nói
không nghĩ, biết nói không biết. Này các Tỷ-kheo, đây là tám phi Thánh ngôn.
(VIII) (68) Thánh Ngôn 1. - Này các Tỷ-kheo, có tám thánh ngôn này. Thế nào là tám? 2. Không thấy nói không thấy, không nghe nói không nghe, không nghĩ nói
không nghĩ, không biết nói không biết, thấy nói thấy, nghe nói nghe,
nghĩ nói nghĩ, biết nói biết. Này các Tỷ-kheo, đây là tám Thánh ngôn. (IX) (69) Các Hội Chúng 1. - Này các Tỷ-kheo, có tám hội chúng này. Thế nào là tám? 2. Hội chúng Sát-đế-lỵ, hội chúng Bà-la-môn, hội chúng gia chủ,
hội chúng Sa-môn, hội chúng Bốn Thiên vương, hội chúng cõi trời Ba mươi ba,
hội chúng Màra, hội chúng Phạm thiên. 3. Này các Tỷ-kheo, Ta nhớ rằng Ta đã đi đến hàng trăm hội chúng
Sát-đế-lỵ. Tại đấy, Ta lúc trước có hội họp, lúc trước có
nói chuyện, lúc trước có thảo luận; Tại đấy, dung sắc của họ như
thế nào, dung sắc của Ta trở thành như của họ; giọng nói của
họ như thế nào, giọng nói của Ta trở thành như của họ. Và Ta,
với pháp thoại, thuyết giảng, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan
hỷ. Khi Ta nói, họ không biết Ta là ai. Họ nói: "Người nói
này là ai, Thiên nhân hay loài Người? ". Sau khi thuyết giảng với pháp
thoại, thuyết giảng, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ,
Ta biến mất. Khi Ta biến mất, họ không biết Ta là ai. Họ
nói: "Người biến mất này là ai, Thiên nhân hay loài Người? " 4. Này các Tỷ-kheo, Ta nhớ rằng Ta đã đi đến hàng trăm hội họ
Bà-la-môn, ... hàng trăm hội chúng Gia chủ, ... hàng trăm hội chúng Sa-môn,
... hàng trăm hội chúng Bốn Thiên vương, ... hàng trăm hội chúng cõi Trời Ba
mươi ba,... hàng trăm hội chúng Màra.... hàng trăm hội chúng Phạm thiên. Tại
đấy, Ta lúc trước có hội họp, lúc trước có nói chuyện, lúc trước
có thảo luận; tại đấy dung sắc của họ như thế nào, dung sắc của Ta
trở thành như của họ; giọng nói của họ như thế nào, giọng
nói của Ta trở thành như của họ. Và Ta, với pháp thoại, thuyết giảng,
khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ. Khi Ta nói, họ không
biết Ta là ai. Họ nói: "Người nói này là ai, Thiên nhân hay loài
Người? ". Sau khi thuyết giảng với pháp thoại, khích lệ, làm cho
phấn khởi, làm cho hoan hỷ, Ta biến mất. Khi Ta biến mất, họ
không biết Ta là ai. Họ nói: "Người biến mất này là ai, Thiên
nhân hay loài Người? " Này các Tỷ-kheo, đây là tám hội chúng. (X) (70) Ðộng Ðất
1. Một thời, Thế Tôn trú ở Vesàli, tại Ðại Lâm, ở ngôi nhà có nóc
nhọn. Rồi Thế Tôn vào buổi sáng đắp y, đem theo y và bát, vào Vesàli
để khất thực. Sau khi đi khất thực, ăn xong và trên đường khất thực
trở về, Ngài nói với Tôn giả Ananda: 2. - Này Ananda, hãy lấy tọa cụ, chúng ta sẽ đi đến Càpàla để
nghỉ trưa. - Thưa vâng, bạch Thế Tôn. Tôn giả Ananda vâng đáp Thế Tôn, lấy tọa cụ và đi theo sau lưng
Thế Tôn. 3. Thế Tôn đi đến đền Càpàla, sau khi đến, Ngài ngồi trên
chỗ đã soạn sẵn. Sau khi ngồi, Thế Tôn nói với Tôn giả Ananda: 4. - Này Ananda, khả ái thay Vesàli! Khả ái thay đền Udena! Khả ái thay
đền Gotamaka! Khả ái thay đền Bahuputtaka! Khả ái thay đền Sattamba!
Khả ái thay đền Sàrandada! Khả ái thay đền Càpàla! Này Ananda, những
ai đã tu tập bốn thần túc, làm cho sung mãn, làm thành cỗ xe, làm thành
căn cứ địa, kiên trì, tích tập, khéo thực hành, nếu muốn, này Ananda,
người ấy có thể sống một kiếp hay một phần kiếp còn lại. Này
Ananda, nay Như Lai đã tu tập bốn thần túc, làm cho sung mãn, làm thành cỗ
xe, làm thành căn cứ địa, kiên trì, tích tập, khéo thực hành. Này Ananda,
nếu muốn Như Lai có thể sống một kiếp hay một phần kiếp còn
lại. Như vậy, Tôn giả Ananda không thể nhận hiểu sự gợi ý quá rõ
ràng của Thế Tôn, sự hiện tướng quá rõ ràng của Thế Tôn, Tôn
giả không thỉnh cầu Thế Tôn: "Bạch Thế Tôn, Thế Tôn hãy ở
lại cho đến trọn kiếp, Thiện Thệ hãy ở lại cho đến
trọn kiếp vì lợi ích cho chúng sanh, vì hạnh phúc cho chúng sanh, vì
lòng thương tưởng cho đời, vì lợi ích, vì hạnh phúc, vì an lạc cho chư
Thiên và loài người ", vì tâm của Tôn giả bị Ma vương ám ảnh. 5. Lần thứ hai Thế Tôn ... lần thứ ba, Thế Tôn nói với Tôn giả
Ananda: 6. - Này Ananda, khả ái thay Vesàli! Khả ái thay đền Udena! Khả ái thay
đền Gotamaka! Khả ái thay đền Bahuputtaka! Khả ái thay đền Sattamba!
Khả ái thay đền Sàrandada! Khả ái thay đền Càpàla! Này Ananda, những
ai đã tu tập bốn thần túc, làm cho sung mãn, làm thành cỗ xe, làm thành
căn cứ địa, kiên trì, tích tập, khéo thực hành, nếu muốn, này Ananda,
người ấy có thể sống đến một kiếp hay một phần kiếp còn
lại. Này Ananda, Như Lai đã tu tập bốn thần túc, làm cho sung mãn, làm thành
cỗ xe, làm thành căn cứ địa, kiên trì, tích tập, khéo thực hành. Này
Ananda, nếu muốn Như Lai có thể sống một kiếp hay một phần kiếp
còn lại. Như vậy, Tôn giả Ananda không thể nhận hiểu sự gợi ý quá rõ
ràng của Thế Tôn, sự hiện tướng quá rõ ràng của Thế Tôn, Tôn
giả không thỉnh cầu Thế Tôn: "Bạch Thế Tôn, Thế Tôn hãy ở
lại cho đến trọn kiếp, Thiện Thệ hãy ở lại cho đến
trọn kiếp vì lợi ích cho chúng sanh, vì hạnh phúc cho chúng sanh, vì
lòng thương tưởng cho đời, vì lợi ích, vì hạnh phúc, vì an lạc cho chư
Thiên và loài người ", vì tâm của Tôn giả bị Ác Ma ám ảnh. 7. Rồi Thế Tôn nói với Tôn giả Ananda: - Này Ananda, hãy đi và làm những gì Thầy nghĩ là phải thời. - Xin vâng, bạch Thế Tôn. Tôn giả Ananda vâng lời Thế Tôn, từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ
Ngài, thân bên hữu hướng về Thế Tôn rồi ra đi, ngồi xuống một gốc
cây, không xa Thế Tôn. 8. Rồi Tôn giả Ananda ra đi chưa bao lâu, Ác ma nói với Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, nay Thế Tôn hãy diệt độ. Thiện Thệ hãy
diệt độ. Bạch Thế Tôn, nay đã đến thời Thế Tôn diệt
độ. Bạch Thế Tôn, đây là lời Thế Tôn đã nói: "Này Ác ma, Ta
sẽ không diệt độ cho đến khi nào những Tỷ-kheo của Ta chưa trở
thành những đệ tử tinh thông, có huấn luyện, có tin tưởng, đạt
được an ổn khỏi khổ ách, nghe nhiều, thọ trì pháp, thực hành pháp
và tùy pháp, sở hành chơn chánh, hành trì theo pháp; sau khi học hỏi như
bậc Sư trưởng của mình, chưa tuyên bố, thuyết giảng trình bày xác
định, khai minh, phân tích, và giải thích rõ ràng chánh pháp; khi có tà đạo
khởi lên, chưa có thể bác bỏ, hàng phục với chánh pháp, chưa có thể
thuyết pháp thần diệu". Bạch Thế Tôn, nay những Tỷ-kheo của Thế Tôn đã trở thành những
đệ tử tinh thông, có huấn luyện, có tin tưởng, đạt được an ổn
khỏi khổ ách, nghe nhiều, thọ trì pháp, thực hành pháp và tùy pháp,
sở hành chơn chánh, hành trì theo pháp; sau khi học hỏi như bậc Sư
trưởng của mình, chưa tuyên bố, thuyết giảng trình bày xác định, khai
minh, phân tích, và giải thích rõ ràng chánh pháp; khi có tà đạo khởi lên,
đã có thể bác bỏ, hàng phục với chánh pháp, có thể thuyết pháp
thần diệu". Bạch Thế Tôn, nay Thế Tôn hãy diệt
độ. Thiện Thệ hãy diệt độ. Bạch Thế Tôn, nay đã đến thời Thế Tôn diệt độ. Bạch Thế Tôn,
đây là lời Thế Tôn đã nói: "Này Ác ma, Ta sẽ không diệt độ
cho đến khi nào những Tỷ-kheo ni của Ta chưa trở thành những đệ tử
tinh thông, có huấn luyện, có tin tưởng ... khi nào những nam cư sĩ của Ta
chưa trở thành, ... khi nào những nữ cư sĩ của Ta chưa trở thành những
đệ tử tinh thông, có huấn luyện, có tin tưởng, đạt được an ổn
khỏi khổ ách, nghe nhiều, thọ trì pháp, thực hành pháp và tùy pháp,
sở hành chơn chánh, hành trì theo pháp; sau khi học hỏi như bậc Sư
trưởng của mình, chưa tuyên bố, thuyết giảng trình bày xác định, khai
minh, phân tích, và giải thích rõ ràng chánh pháp; khi nào có tà đạo khởi
lên, chưa có thể bác bỏ, hàng phục với chánh pháp, chưa có thể
thuyết pháp thần diệu". Bạch Thế Tôn, nay những nữ cư sĩ của Thế Tôn đã trở thành đệ
tử tinh thông, có huấn luyện, có tin tưởng, đạt được an ổn khỏi khổ
ách, nghe nhiều, thọ trì pháp, thực hành pháp và tùy pháp, sở hành
chơn chánh, hành trì theo pháp; sau khi học hỏi giáo lý đã có thể
tuyên bố, thuyết giảng trình bày xác định, khai minh, phân tích, và giải
thích rõ ràng Chánh pháp; khi có tà đạo khởi lên, đã có thể bác bỏ,
hàng phục với chánh pháp, có thể thuyết pháp thần diệu". Bạch Thế Tôn, nay Thế Tôn hãy diệt độ. Thiện Thệ hãy
diệt độ. Bạch Thế Tôn, nay đã đến thời Thế Tôn diệt
độ. Bạch Thế Tôn, đây là lời Thế Tôn đã nói: "Này Ác ma, Ta
sẽ không diệt độ khi nào Phạm hạnh Ta giảng dạy chưa thịnh đạt, phát
triển, quảng bá, biến mãn, phổ biến, khéo thuyết giảng cho chư
Thiên và loài Người ". Nay bạch Thế Tôn, Phạm hạnh Thế Tôn giảng dạy được thịnh đạt,
phát triển, quảng bá, biến mãn, phổ biến, khéo thuyết giảng cho
chư Thiên và loài Người. Nay Thế Tôn hãy diệt độ! Thiện Thệ
hãy diệt độ. Bạch Thế Tôn, nay đã đến thời Thế Tôn diệt
độ! - Này Ác ma hãy yên tâm, không bao lâu Như Lai sẽ diệt độ. Sau ba
tháng bắt đầu từ hôm nay, Như Lai sẽ diệt độ! 9. Và tại đền Càpàla, Thế Tôn chánh niệm, tỉnh giác, từ bỏ
thọ hành (không duy trì mạng sống lâu hơn nữa). Khi Thế Tôn từ bỏ
thọ hành, thời đại địa chấn động ghê rợn, tóc lông dựng ngược, sấm
trời vang dậy. Lúc bấy giờ, Thế Tôn hiểu ý nghĩa sự kiện này,
liền thốt ra lời cảm hứng như sau: Mạng sống có hạn hay vô hạn
10. Lúc bấy giờ, Tôn giả Ananda suy nghĩ: "Thật là lớn, đất chấn
động này. Thật là to lớn, đất chấn động này, đại địa chấn động ghê
rợn, tóc lông dựng ngược và sấm trời vang dậy. Do nhân gì, do duyên gì,
đại địa chấn động hiển lộ như vậy? " Rồi Tôn giả Ananda đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ
Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, bạch Thế Tôn: - Thật là lớn, đất chấn động này. Thật là to lớn, đất chấn động này,
đại địa chấn động ghê rợn, tóc lông dựng ngược và sấm trời vang dậy.
Bạch Thế Tôn, do nhân gì, do duyên gì, đại địa chấn động hiển lộ
như vậy? 11. - Này Ananda, có tám nhân, có tám duyên, khiến đại địa chấn
động. Thế nào là tám? 12. Này Ananda, đại địa này thiết lập trên nước, nước ở trên gió
và gió ở trên hư không. Này Ananda, đến thời gió lớn khởi lên, khi gió
lớn thổi lên nước rung động, và khi nước rung động thì quả đất rung
động. Ðó là nhân thứ nhất, duyên thứ nhất, đại địa chấn động. 13. Lại nữa, này Ananda, có Sa-môn hay Bà-la-môn có thần thông, tâm được
tự tại, hay hàng chư Thiên có đại thần thông, có đại uy lực; những vị này
tu tập địa tưởng có hạn, thủy tưởng vô lượng, vị ấy có thể khiến
quả đất này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này Ananda, đó là
nhân thứ hai, duyên thứ hai, khiến đại địa chấn động. 14. Lại nữa, này Ananda, khi Bồ-tát từ bỏ thân chư Thiên Tusità
(Ðâu-xuất), chánh niệm, tỉnh giác, nhập vào mẫu thai, khi ấy quả đất
này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này Ananda, đó là nhân thứ
ba, duyên thứ ba, khiến đại địa chấn động. 15. Lại nữa, này Ananda, khi Bồ-tát, chánh niệm, tỉnh giác, ra khỏi mẫu
thai; khi ấy quả đất này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này
Ananda, đó là nhân thứ tư, duyên thứ tư, khiến đại địa chấn động. 16. Lại nữa, này Ananda, khi Như Lai chứng ngộ Vô thượng Chánh Ðẳng Giác;
khi ấy quả đất này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này Ananda,
đó là nhân thứ năm, duyên thứ năm, khiến đại địa chấn động. 17. Lại nữa, này Ananda, khi Như Lai chuyển bánh xe Pháp; khi ấy quả đất
này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này Ananda, đó là nhân thứ
sáu, duyên thứ sáu, khiến đại địa chấn động. 18. Lại nữa, này Ananda, khi Như Lai chánh niệm, tỉnh giác, từ bỏ không
duy trì mạng sống (thọ hành); khi ấy quả đất này rung động, chuyển
động, chấn động mạnh. Này Ananda, đó là nhân thứ bảy, duyên thứ bảy,
khiến đại địa chấn động. 19. Lại nữa, này Ananda, khi Như Lai nhập Vô dư Niết-bàn; khi ấy quả
đất này rung động, chuyển động, chấn động mạnh. Này Ananda, đó là
nhân thứ tám, duyên thứ tám, khiến đại địa chấn động. Này Ananda, có tám nhân này, tám duyên này khiến đại địa chấn động.
VIII. Phẩm Song Ðôi
Tu sĩ từ bỏ không kéo dài
Nội tâm an lạc, trú Thiền định
Như thoát áo giáp tự ngã mang.
(I) (71) Lòng Tin (1)
1. - Này các Tỷ-kheo, một Tỷ-kheo có lòng tin nhưng không có giới; như
vậy, vị ấy không đầy đủ chi phần này. Do vậy, cần làm đầy đủ chi phần
ấy: "Làm thế nào để ta được đầy đủ cả lòng tin và
giới?". Và này các Tỷ-kheo, khi nào Tỷ-kheo có lòng tin và giới,
như vậy, chi phần ấy được đầy đủ. 2. Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có lòng tin, có giới, nhưng không nghe
nhiều; như vậy, vị ấy không đầy đủ chi phần này. Do vậy, cần phải làm
đầy đủ chi phần ấy: "Làm thế nào để ta được đầy đủ cả
lòng tin, giới và nghe nhiều?" Và này các Tỷ-kheo, khi nào
Tỷ-kheo có lòng tin, có giới và có nghe nhiều; như vậy chi phần ấy
đã được đầy đủ. 3. Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có lòng tin, có giới, có nghe nhiều,
nhưng không thuyết pháp... có thuyết pháp nhưng không sống với hội
chúng... sống với hội chúng nhưng không vô úy thuyết pháp cho hội
chúng... vô úy thuyết pháp cho hội chúng, nhưng với bốn Thiền thuộc
tăng thượng tâm, hiện tại lạc trú, chứng được có khó khăn, chứng
được có mệt nhọc, chứng được có phí sức...; với bốn Thiền
thuộc tăng thượng tâm, hiện tại lạc trú, chứng được không khó khăn,
chứng được không mệt nhọc, chứng được không phí sức, nhưng không
đoạn diệt các lậu hoặc, ngay trong hiện tại, tự mình với thắng trí
chứng ngộ, chứng đạt và an trú vô lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát;
như vậy, vị ấy không đầy đủ chi phần này. Do vậy cần phải làm cho đầy
đủ chi phần ấy: "Làm thế nào để ta được đầy đủ lòng tin,
có giới, có nghe nhiều, có thuyết pháp, có sống với hội chúng, có vô
úy thuyết pháp cho hội chúng, với bốn Thiền thuộc tăng thượng tâm,
hiện tại lạc trú, chứng được không khó khăn, chứng được không mệt
nhọc, chứng được không phí sức, do đoạn diệt các lậu hoặc, ngay
trong hiện tại, tự mình với thắng trí chứng ngộ, chứng đạt và an trú vô
lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát?" Khi nào, này các Tỷ-kheo,
Tỷ-kheo có lòng tin, có giới, có nghe nhiều, có thuyết pháp, có
sống với hội chúng, có vô úy thuyết pháp cho hội chúng, với bốn Thiền
thuộc tăng thượng tâm, hiện tại lạc trú, chứng được không khó khăn,
chứng được không mệt nhọc, chứng được không phí sức; do diệt
tận các lậu hoặc, ngay trong hiện tại, với thắng trí tự mình chứng ngộ,
chứng đạt và an trú vô lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát; như vậy, vị
ấy được đầy đủ chi phần ấy. Thành tựu tám pháp này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo được tịnh tín
hoàn toàn và được viên mãn về mọi phương diện. (II) (72) Lòng Tin (2) 1. - Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có lòng tin, nhưng không có giới; như
vậy, vị ấy không đầy đủ chi phần này. Do vậy, cần phải làm cho đầy đủ
chi phần ấy: "Làm thế nào để ta có lòng tin và có giới?" Và
này các Tỷ-kheo, khi nào Tỷ-kheo có lòng tin và có giới; như vậy chi
phần ấy đã được đầy đủ. 2. Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có lòng tin, có giới, nhưng không nghe
nhiều... có nghe nhiều nhưng không thuyết pháp... có thuyết pháp
nhưng không sống với hội chúng... sống với hội chúng nhưng không vô úy
thuyết pháp cho hội chúng... vô úy thuyết pháp cho hội chúng, nhưng
đối với các tịch tịnh giải thoát, vượt qua các sắc thuộc vô sắc ấy, không sống
với thân thấm nhuần...; Ðối với các tịch tịnh giải thoát vượt qua các sắc
thuộc vô sắc ấy, sống với thân thấm nhuần; nhưng không đoạn diệt các
lậu hoặc, ngay trong hiện tại, tự mình chứng ngộ với thắng trí, chứng
đạt và an trú vô lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát; như vậy, vị ấy
không đầy đủ chi phần này. Do vậy, cần phải làm cho đầy đủ chi phần ấy:
"Làm thế nào để ta có được lòng tin, có giới, có nghe
nhiều, là vị thuyết pháp sống với hội chúng, vô úy thuyết pháp
cho hội chúng, với các tịch tịnh giải thoát vượt qua các sắc thuộc vô sắc
ấy, sống với thân thấm nhuần, do đoạn diệt các lậu hoặc,... chứng ngộ,
chứng đạt và an trú?" Cho đến khi nào, này các Tỷ-kheo,
Tỷ-kheo có lòng tin, có giới, nghe nhiều, thuyết pháp, sống với hội
chúng, vô úy thuyết pháp cho hội chúng, đối với các tịch tịnh giải
thoát vượt qua các sắc thuộc vô sắc ấy, sống với thân thấm nhuần, do đoạn
diệt các lậu hoặc, ... chứng ngộ, chứng đạt và an trú; như vậy, vị ấy
được đầy đủ chi phần ấy. Thành tựu tám chi phần này, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo được tịnh
tín hoàn toàn và được viên mãn về mọi phương diện. (III) (73) Niệm Chết (1)
1. Một thời, Thế Tôn trú ở Nàtika, tại Ginjakàvasatha. Tại đấy,
Thế Tôn gọi các Tỷ-kheo: "Này các Tỷ-kheo". "Thưa
vâng, bạch Thế Tôn". Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn nói như sau: 2. - Niệm chết, này các Tỷ-kheo, được tu tập, được làm sung
mãn, có quả lớn, có lợi ích lớn, nhập vào bất tử, cứu cánh là bất tử.
Này các Tỷ-kheo, các Thầy hãy tu tập niệm chết. 3. Ðược nói như vậy, một Tỷ-kheo bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con có tu tập niệm chết. - Này các Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng ta sống
ngày và đêm tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm
nhiều như vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 4. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này các Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng ta sống
trọn ngày, tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm
nhiều như vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 5. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng ta sống
trọn nửa ngày tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã
làm nhiều như vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm
chết. 6. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng, cho
đến khi nào ta còn ăn một phần đồ ăn khất thực, cho đến khi ấy, ta
tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm nhiều như
vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 7. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng, cho
đến khi nào ta còn ăn nửa phần đồ ăn khất thực, cho đến khi ấy, ta
tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm nhiều như
vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 8. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng, cho
đến khi nào ta còn ăn và nuốt bốn, năm miếng đồ ăn, cho đến khi
ấy, ta tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm nhiều
như vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 9. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Mong rằng, cho
đến khi nào ta còn ăn và nuốt một miếng đồ ăn, cho đến khi ấy,
ta tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm nhiều như
vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 10. Một Tỷ-kheo khác bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, con cũng tu tập niệm chết. - Này Tỷ-kheo, Thầy tu tập niệm chết như thế nào? - Ở đây, bạch Thế Tôn, con suy nghĩ như sau: "Cho đến khi
nào sau khi thở vào, ta thở ra, hay sau khi thở ra, ta thở vào, cho đến khi
ấy, ta tác ý đến lời dạy của Thế Tôn". Con đã làm nhiều
như vậy. Như vậy, bạch Thế Tôn, con tu tập niệm chết. 11. Ðược nghe nói như vậy, Thế Tôn nói với các Tỷ-kheo ấy: - Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như sau:
"Mong rằng ta sống ngày và đêm, tác ý đến lời dạy của Thế
Tôn. Ta đã làm nhiều như vậy". - Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như sau:
"Mong rằng ta sống trọn ngày tác ý đến lời dạy của Thế
Tôn, ta đã làm nhiều như vậy. Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập
niệm chết như sau: "Mong rằng ta sống trọn nửa ngày tác ý
đến lời dạy của Thế Tôn, ta đã làm nhiều như vậy". Này các
Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như sau: "Mong rằng ta
sống trọn nửa ngày tác ý đến lời dạy của Thế Tôn, ta đã
làm nhiều như vậy". Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập
niệm chết như sau: "Mong rằng cho đến khi nào ta còn ăn phần
đồ ăn khất thực, cho đến khi ấy, ta tác ý đến lời dạy của
Thế Tôn. Ta đã làm nhiều như vậy". Này các Tỷ-kheo,
Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như sau: "Mong rằng cho đến khi
nào ta còn ăn nửa phần đồ ăn khất thực, cho đến khi ấy, ta tác ý
đến lời dạy của Thế Tôn. Ta đã làm nhiều như vậy". Này các
Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như sau: "Mong rằng cho
đến khi nào ta còn ăn và nuốt bốn, năm miếng đồ ăn, cho đến khi
ấy, ta tác ý đến lời dạy của Thế Tôn. Ta đã làm nhiều như
vậy"... Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo này tu tập niệm chết như
sau: "Mong rằng cho đến khi nào khi thở vào, ta thở ra, hay sau khi thở
ra, ta thở vào, cho đến khi ấy, ta tác ý đến lời dạy của Thế
Tôn. Ta đã làm nhiều như vậy". Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy
được gọi là những vị sống không phóng dật, tu tập rất sắc sảo niệm
chết để đoạn diệt các lậu hoặc. Do vậy, này các Tỷ-kheo, cần
phải tu học như sau: "Hãy sống không phóng dật. Ta sẽ tu tập một cách
sắc sảo niệm chết, để đoạn diệt các lậu hoặc". Như vậy, này các Tỷ-kheo, các Thầy cần phải học tập. (IV) (74) Niệm Chết (2) 1. Một thời, Thế Tôn trú ở Nàtika, tại Ginjakàvasatha. Tại đấy,
Thế Tôn nói với các Tỷ-kheo: - Niệm chết, này các Tỷ-kheo, được tu tập, được làm cho sung
mãn, có quả lớn, có lợi ích lớn, nhập vào bất tử, cứu cánh là bất tử.
Vậy tu tập niệm chết như thế nào, làm cho sung mãn niệm
chết như thế nào để đưa đến quả lớn, lợi ích lớn, nhập
vào bất tử, cứu cánh bất tử? 2. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo khi ngày vừa tàn và đêm
vừa an trú, suy tư như sau: "Các nhân duyên đem đến cái chết cho
ta rất nhiều: con rắn có thể cắn ta; con bò cạp có thể cắn ta; hay
con rít có thể cắn ta. Do vậy, ta có thể mệnh chung; như vậy sẽ
chướng ngại cho ta. Ta có thể vấp ngã và té xuống. Cơm ta ăn có thể
làm ta mắc bệnh khi ăn, hay mật có thể khuấy động ta, đàm có thể
khuấy động ta. Các gió như kiếm có thể khuấy động ta. Người có
thể công kích ta, hay phi nhân có thể công kích ta, do vậy có thể
làm ta mệnh chung. Như vậy sẽ là chướng ngại cho ta". Này các
Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy cần phải suy xét như sau: "Nếu ta còn có
những pháp ác, bất thiện chưa được đoạn tận, nếu ta lỡ mệnh
chung đêm nay, chúng có thể là chướng ngại cho ta". Này các
Tỷ-kheo, nếu Tỷ-kheo trong khi suy xét như vậy, biết được như
sau: "Ta có những pháp ác, bất thiện chưa được đoạn tận, nếu ta
lỡ mệnh chung đêm nay, chúng có thể là chướng ngại cho ta", thời
này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy, để đoạn tận các pháp ác, bất
thiện ấy, cần phải tận lực tác động ước muốn, tinh tấn, tinh cần,
nỗ lực, không có thối chuyển chánh niệm và tỉnh giác. Ví như,
này các Tỳ Kheo, áo bị cháy hay đầu bị cháy, thời để dập tắt áo ấy
hay đầu ấy, cần phải tận lực tác động ước muốn, tinh tấn tinh cần nỗ
lực, không có thối chuyển, chánh niệm và tỉnh giác. Cũng vậy, này
các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy, để đoạn tận các ác, bất thiện pháp
ấy, cần phải tận lực tác động ước muốn, tinh tấn, tinh cần, nỗ lực,
không có thối chuyển, chánh niệm, và tỉnh giác. Nếu Tỷ-kheo
ấy, trong khi suy xét, biết được như sau: "Ta không có những pháp ác,
bất thiện chưa đoạn tận, nếu ta lỡ mệnh chung đêm nay, chúng có
thể là chướng ngại cho ta". Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy cần
phải sống hoan hỷ hân hoan, ngày đêm cần phải học tập trong các
thiện pháp. 3. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo khi đêm vừa tàn và ngày
vừa an trú, suy tư như sau: "Các nhân duyên đem đến cái chết cho
ta rất nhiều: con rắn có thể cắn ta; con bò cạp có thể cắn ta; hay
con rít có thể cắn ta. Do vậy, ta có thể mệnh chung. Như vậy sẽ là
chướng ngại cho ta. Ta có thể vấp ngã và té xuống. Cơm ta ăn có thể
làm ta mắc bệnh khi ăn, hay mật có thể khuấy động ta, hay đàm có
thể khuấy động ta. Các gió như kiếm có thể khuấy động ta. Người
hay phi nhân có thể công kích ta. Và như vậy có thể làm ta mệnh
chung. Như vậy sẽ là chướng ngại cho ta." Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy cần phải suy xét như sau: "Nếu ta còn những
pháp ác, bất thiện chưa được đoạn tận, nếu ta lỡ mệnh chung trong ngày,
chúng có thể là chướng ngại cho ta". Này các Tỷ-kheo, nếu Tỷ-kheo trong khi
suy xét như vậy biết được như sau: "Ta có những pháp ác, bất thiện chưa được
đoạn tận, nếu ta lỡ mệnh chung ngày hôm nay, chúng có thể là chướng ngại cho
ta". Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy, để đoạn tận các pháp ác, bất thiện ấy, cần
phải tận lực tác động ước muốn, tinh cần, tinh tấn, nỗ lực không có thối
chuyển, chánh niệm và tỉnh giác. Ví như, này các Tỳ Kheo, áo bị cháy hay đầu
bị cháy, thời để dập tắt áo ấy hay đầu ấy, cần phải tận lực tác động ước
muốn, tinh tấn tinh cần nỗ lực, không có thối chuyển, chánh niệm và tỉnh
giác. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy để đoạn tận các ác, bất thiện
pháp ấy, cần phải tận lực tác động ước muốn, tinh tấn, tinh cần, nỗ lực,
không có thối chuyển, chánh niệm và tỉnh giác. Nếu vị Tỷ-kheo ấy, trong khi
suy xét biết được như sau: "Ta không có những pháp ác, bất thiện chưa được
đoạn tận, nếu ta lỡ mệnh chung ngày hôm nay, chúng có thể là chướng ngại cho
ta". Này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo ấy cần phải sống hoan hỷ, hân hoan, ngày đêm
cần phải học tập trong các thiện pháp. Này các Tỷ-kheo, niệm về chết tu tập như vậy làm cho sung
mãn như vậy, được quả lớn, được lợi ích lớn, thể nhập vào bất tử,
cứu cánh là bất tử. (V) (75) Ðầy Ðủ (1)
1. - Này các Tỷ-kheo, có tám đầy đủ này. Thế nào là tám? 2. Ðầy đủ tháo vát, đầy đủ phòng hộ, làm bạn với thiện, sống
thăng bằng điều hòa, đầy đủ lòng tin, đầy đủ giới, đầy đủ bố thí,
đầy đủ trí tuệ. Này các Tỷ-kheo, có tám đầy đủ này. Tháo vát trong công việc, (VI) (76) Ðầy Ðủ (2) 1. - Này các Tỷ-kheo, có tám đầy đủ này. Thế nào là tám? 2. Ðầy đủ tháo vát, đầy đủ phòng hộ, làm bạn với thiện, sống
thăng bằng điều hòa, đầy đủ lòng tin, đầy đủ giới, đầy đủ bố thí,
đầy đủ trí tuệ. Này các Tỷ-kheo, có tám đầy đủ này. Và này các
Tỷ-kheo, thế nào là đầy đủ về tháo vát? 3. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử phàm làm nghề gì
để sinh sống, hoặc nghề nông, hoặc đi buôn, hoặc nuôi bò, hoặc làm
người bắn cung, hoặc làm việc cho vua, hoặc bất cứ nghề gì, trong
nghề ấy, người ấy thiện xảo, không biết mệt, biết suy tư
phương tiện vừa đủ để tự làm và điều khiển người khác
làm. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là đầy đủ tháo vát. Và này các
Tỷ-kheo, thế nào là đầy đủ phòng hộ? 4. Ở đây, này các Tỷ-kheo, những tài sản của thiện nam tử, do
tháo vát tinh tấn thâu hoạch được, do sức mạnh cánh tay chất chứa được, do
mồ hôi đổ ra đúng pháp, thâu hoạch được đúng pháp, vị ấy gìn giữ
chúng, phòng hộ và bảo vệ. Làm thế nào các tài sản này của ta không
bị vua mang đi, không bị trộm cướp mang đi, không bị lửa đốt, không bị
nước cuốn trôi, không bị các người con thừa tự không khả ái cướp đoạt.
Này các Tỷ-kheo, đây gọi là đầy đủ phòng hộ. Và này các
Tỷ-kheo, thế nào là làm bạn với thiện? 5. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử sống tại làng hay tại
thị trấn. Tại đấy có những gia chủ, hay con người gia chủ, những người trẻ
được nuôi lớn trong giới đức, hay những người lớn tuổi được lớn lên
trong giới đức, đầy đủ lòng tin, đầy đủ giới đức, đầy đủ bố thí, đầy đủ trí tuệ, vị ấy giao
thiệp, nói chuyện, thảo luận với những người ấy. Với những người
đầy đủ lòng tin, vị ấy theo học đầy đủ lòng tin; với những người
đầy đủ bố thí, vị ấy theo học đầy đủ bố thí; với những người đầy đủ
trí tuệ, vị ấy theo học đầy đủ trí tuệ. Này các Tỷ-kheo, đây
gọi là làm bạn với thiện. Và này các Tỷ-kheo, thế nào là
sống thăng bằng điều hòa? 6. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử sau khi biết tài sản
nhập, sau khi biết tài sản xuất, sinh sống một cách thăng bằng điều
hòa, không quá phung phí, không quá bỏn xẻn. Người ấy suy nghĩ: "Ðây
là tiền nhập của ta, sau khi trừ đi tiền xuất, còn lại như sau: không
phải là tiền xuất của ta, sau khi trừ tiền nhập, còn lại như
vậy". Ví như, này các Tỷ-kheo, người cầm cân hay đệ tử người
cầm cân, sau khi cầm cân, biết rằng: "Với chừng ấy, cân nặng xuống;
hay với chừng ấy, cân bổng lên". Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, thiện
nam tử sau khi biết tài sản nhập, sau khi biết tài sản xuất, sinh sống
một cách điều hòa, không quá phung phí, không quá bỏn xẻn, người ấy
nghĩ rằng: "Ðây là tiền nhập của ta, sau khi trừ đi tiền xuất
còn lại như vậy; không phải là tiền xuất của ta, sau khi trừ đi tiền
nhập, còn lại như vậy". Này các Tỷ-kheo, nếu thiện nam tử này,
tiền nhập vào ít, nhưng sống nếp sống rộng rãi (hoang phí), thời
người ta nói về người ấy như sau: "Người thiện nam tử này ăn
tài sản của người ấy như người ăn trái cây sung". Này các Tỷ-kheo,
nếu người thiện nam tử này có tiền nhập lớn, nhưng sống nếp
sống cơ cực, thời người ta sẽ nói về người ấy như sau: "Người
thiện nam tử này sẽ chết như người chết đói". Khi nào, này
các Tỷ-kheo, sau khi biết tài sản nhập, sau khi biết tài sản xuất,
sống nếp sống thăng bằng điều hòa, không quá phung phí, không quá
bỏn xẻn, nghĩ rằng: "Như vậy, tiền nhập của ta, sau khi trừ đi
tiền xuất, còn lại như vậy; không phải là tiền xuất, sau khi trừ
tiền nhập, còn lại như vậy". Này các Tỷ-kheo, đây gọi là
nếp sống thăng bằng, điều hòa. Và này các Tỷ-kheo, thế nào
là đầy đủ lòng tin? 7. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử có lòng tin, tin tưởng
ở sự giác ngộ của Như Lai: "Ðây là Thế Tôn... bậc Ðạo Sư của chư
Thiên và loài Người, Phật, Thế Tôn". Này các Tỷ-kheo, đây
gọi là đầy đủ lòng tin. Và này các Tỷ-kheo, thế nào là đầy
đủ giới? 8. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử từ bỏ sát sanh... từ
bỏ không đắm say rượu men, rượu nấu. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là
đầy đủ giới. Và này các Tỷ-kheo, thế nào là đầy đủ bố thí? 9. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử sống ở gia đình, với
tâm không bị cấu uế xan tham chi phối, bố thí rộng rãi, với bàn tay rộng
mở, vui thích từ bỏ, sẵn sàng để được yêu cầu, vui thích chia xẻ vật
bố thí. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là đầy đủ bố thí. Và này các
Tỷ-kheo, thế nào là đầy đủ, trí tuệ? 10. Ở đây, này các Tỷ-kheo, thiện nam tử có trí tuệ, thành
tựu trí tuệ về sanh diệt, với Thánh thể nhập (quyết trạch),
chơn chánh, chấm dứt khổ đau. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là đầy đủ
trí tuệ. Tháo vát trong công việc, (VII) (77) Dục
1. Tại đấy, Tôn giả Sàriputta gọi các Tỷ-kheo: "Này các
Hiền giả Tỷ-kheo". - Thưa Hiền giả. Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Tôn giả Sàriputta. Tôn giả Sàriputta nói như
sau: 2. - Này các Hiền giả, có tám hạng người này có mặt, hiện hữu ở
đời. Thế nào là tám? 3. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho vị ấy hăng hái, phấn chấn,
tinh tấn để được lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng không đến. Do không
được lợi dưỡng, vị ấy sầu muộn, than van, khóc lóc, đập ngực, rơi vào
bất tỉnh. Này các Hiền giả, vị ấy được gọi là Tỷ-kheo sống ham
muốn lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng;
không được lợi dưỡng, vị ấy sầu muộn, than khóc, bỏ rơi diệu pháp. 4. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Do hăng hái, phấn chấn, tinh tấn
để được lợi dưỡng, lợi dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị ấy
đắm say, phóng dật, rơi vào tình trạng đắm say, phóng dật. Ðây gọi là
Tỷ-kheo sống ham muốn lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để
được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, trở thành đắm say, phóng dật và bỏ
rơi diệu pháp. 5. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy không
hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn, lợi dưỡng không khởi lên. Vị ấy do không được lợi dưỡng,
nên sầu muộn, than van, khóc lóc, đập ngực, rơi vào bất tỉnh. Ðây gọi
là Tỷ-kheo sống ham muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn chấn,
không tinh tấn để được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, nên sầu
muộn, than van và bỏ rơi diệu pháp. 6. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu vị ấy không
hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng, lợi
dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị ấy đắm say phóng dật, rơi vào trạng
thái đắm say, phóng dật. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là Tỷ-kheo
sống ham muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn
để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, bị đắm say, bị phóng dật và
bỏ rơi diệu pháp. 7. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho vị ấy hăng hái, phấn chấn,
tinh tấn để được lợi dưỡng, lợi dưỡng không khởi lên. Vị ấy dầu
không được lợi dưỡng, không sầu muộn, không than van, không khóc lóc, không
đập ngực, không rơi vào bất tỉnh. Này các Hiền giả, đây gọi là
Tỷ-kheo, sống ham muốn lợi dưỡng, hăng hái, phấn chấn, tinh tấn để
được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, không sầu muộn, không than van, và
không bỏ rơi diệu pháp. 8. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng, vị ấy hăng hái, phấn
chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy hăng hái, phấn chấn, tinh
tấn để được lợi dưỡng, lợi dưỡng khởi lên. Với lợi dưỡng ấy, vị
ấy không đắm say, không phóng dật, vị ấy không có rơi vào đắm say, phóng dật. Này
các Hiền giả, đây gọi là Tỷ-kheo sống ham muốn lợi dưỡng, hăng
hái, phấn chấn, tinh tấn để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, không
đắm say, không phóng dật, không bỏ rơi diệu pháp. 9. Ở đây, này các Hiền giả, trong khi sống nhàn tịnh, không có tinh
tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái, không phấn
chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Do vị ấy không hăng hái, không phấn
chấn, không tinh tấn, lợi dưỡng không khởi lên. Vị
ấy dầu không được lợi dưỡng, không sầu muộn, không than van, không khóc lóc,
không đập ngực, không rơi vào bất tỉnh. Này các Hiền giả, đây gọi
là Tỷ-kheo sống ước muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn chấn,
không tinh tấn để được lợi dưỡng; không được lợi dưỡng, không sầu
muộn, không than van, không bỏ rơi diệu pháp. 10. Ở đây, này các Hiền giả, có Tỷ-kheo trong khi sống nhàn tịnh,
không có tinh tấn, khởi lên ước muốn có lợi dưỡng. Vị ấy không hăng hái,
không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng. Dầu cho vị ấy
không hăng hái, không phấn chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng,
lợi dưỡng khởi lên. Vị ấy, với lợi dưỡng ấy, không đắm say, không phóng
dật, không rơi vào trạng thái đắm say phóng dật. Này các Hiền giả, đây
gọi là Tỷ-kheo sống ham muốn lợi dưỡng, không hăng hái, không phấn
chấn, không tinh tấn để được lợi dưỡng; được lợi dưỡng, không đắm
say, không phóng dật, không bỏ rơi diệu pháp. Này các Hiền giả, có tám hạng người này sống có mặt, hiện hữu ở
đời. (VIII) (78) Vừa Ðủ 1. Tại đấy, Tôn giả Sàriputta gọi các Tỷ-kheo: - Này chư Hiền, thành tựu sáu pháp, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự mình, là vừa đủ cho các kẻ khác. Thế nào là sáu? 2. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo nhanh nhẹn nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì những pháp đã được
nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau khi biết ý
nghĩa, sau khi biết pháp, thực hành pháp và tùy pháp; giọng nói dễ
nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát ngôn không bập bẹ, giải
thích nghĩa lý minh xác; có khả năng thuyết giảng, khích lệ, làm
cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu sáu pháp
này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự mình, là vừa đủ cho
các người khác. 3. Thành tựu năm pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, là vừa đủ cho các người khác. Thế nào là năm? 4. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì các pháp được
nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau khi
hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp và tùy pháp; giọng
nói dễ nghe...; làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu năm pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, là vừa đủ cho người khác. 5. Thành tựu bốn pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các kẻ khác. Thế nào là bốn? 6. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo nhanh nhẹn, nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì các pháp được nghe; là
người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau khi hiểu
nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp và tùy pháp; giọng nói không
dễ nghe; phát âm không tốt, lời nói không tao nhã, không phân minh, phát ngôn
bập bẹ, giải thích lý không minh xác; không có khả năng thuyết giảng,
khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu bốn pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các kẻ khác. 7. Thành tựu bốn pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho các kẻ khác, không
vừa đủ cho tự mình. Thế nào là bốn? 8. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo nhanh nhẹn nắm được ý
nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì các pháp đã được
nghe; không là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì;
không có sau khi hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp và tùy
pháp; giọng nói dễ nghe; phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh, phát
minh không bập bẹ, giải thích lý minh xác; có khả năng thuyết giảng,
khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu bốn pháp này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho
các người khác, không vừa đủ cho tự mình. 9. Thành tựu ba pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự mình, không vừa
đủ cho kẻ khác. Thế nào là ba? 10. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì các pháp đã
được nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì; sau
khi hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp và tùy pháp;
giọng nói không dễ nghe ... giải thích nghĩa lý không minh xác; không
có khả năng thuyết giảng... làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu ba pháp này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các kẻ khác 11. Thành tựu ba pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho các kẻ khác, không
vừa đủ cho tự mình. Thế nào là ba? 12. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; là người thọ trì các pháp đã
được nghe; không là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ
trì; không là người sau khi hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành
pháp và tùy pháp; giọng nói dễ nghe ... giải thích nghĩa lý minh xác;
có khả năng thuyết giảng ... làm cho hoan hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu ba pháp này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho các
kẻ khác, không vừa đủ cho tự mình. 13. Thành tựu hai pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho người khác. Thế nào là hai? 14. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; không là người thọ trì các pháp
đã được nghe; là người suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ
trì; là người sau khi hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp và
tùy pháp; giọng nói không dễ nghe ... giải thích nghĩa lý không minh
xác; không có khả năng thuyết giảng... làm cho hoan hỷ các vị đồng
Phạm hạnh. Thành tựu hai pháp này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho tự
mình, không vừa đủ cho các người khác. 15. Thành tựu hai pháp, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho các
kẻ khác, không vừa đủ cho tự mình. Thế nào là hai? 16. Ở đây, này các Hiền giả, Tỷ-kheo không nhanh nhẹn nắm được
ý nghĩa trong các thiện pháp; không là người thọ trì các pháp
đã được nghe; không suy tư ý nghĩa các pháp đã được thọ trì;
không là người sau khi hiểu nghĩa; sau khi hiểu pháp, thực hành pháp
và tùy pháp; giọng nói dễ nghe, phát âm tốt, lời nói tao nhã, phân minh,
phát ngôn không bập bẹ, giải thích nghĩa lý minh xác; có khả năng
thuyết giảng pháp thoại, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan
hỷ các vị đồng Phạm hạnh. Thành tựu hai pháp này, này các Hiền giả, Tỷ-kheo là vừa đủ cho
người khác, không vừa đủ cho tự mình. (IX) (79) Thối Ðọa
1. - Này các Tỷ-kheo, có tám pháp này đưa Tỷ-kheo hữu học
đến thối đọa. Thế nào là tám? 2. Ưa thích công việc, ưa thích nói chuyện, ưa thích ngủ nghỉ, ưa
thích hội chúng, không phòng hộ các căn, không tiết độ trong ăn uống,
ưa thích giao thiệp, ưa thích hý luận. Này các Tỷ-kheo, tám pháp này đưa Tỷ-kheo hữu học đến
thối đọa. 3. Này các Tỷ-kheo, có tám pháp này đưa Tỷ-kheo hữu học
đến không thối đọa. Thế nào là tám pháp? 4. Không ưa thích công việc, không ưa thích nói chuyện, không ưa
thích ngủ nghỉ, không ưa thích hội chúng, các căn được phòng hộ, tiết
độ trong ăn uống, không ưa thích giao thiệp, không ưa thích hý luận. Này các Tỷ-kheo, có tám pháp này đưa Tỷ-kheo hữu học đến
không thối đọa. (X) (80) Tám Căn Cứ Ðể Biếng Nhác và Tinh Tấn 1. Này các Tỷ-kheo, có tám căn cứ này để biếng nhác. Thế
nào là tám? 2. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có việc phải làm, vị ấy
nghĩ: "Có việc ta sẽ phải làm. Nhưng nếu ta làm, thời thân sẽ
mệt mỏi, vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng tinh
tấn để đạt được những gì chưa đạt, để chứng đắc những gì chưa
chứng đắc, để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo,
đây là căn cứ biếng nhác thứ nhất. 3. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có việc phải làm. Vị ấy
suy nghĩ: "Có việc ta đã làm, do ta đã làm, thân bị mệt mỏi,
vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng tinh tấn để
đạt những gì chưa đạt, để chứng đắc những gì chưa chứng đắc,
để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn
cứ biếng nhác thứ hai. 4. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, có con đường Tỷ-kheo cần phải đi. Vị
ấy suy nghĩ: "Có con đường ta sẽ phải đi. Nếu ta đi, thời thân sẽ
mệt mỏi, vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng...
chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác thứ ba. 5. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, có con đường Tỷ-kheo đã đi. Vị ấy
suy nghĩ: "Ta đã đi con đường. Do ta đã đi con đường, nên thân bị
mệt mỏi, vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng...
chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác thứ tư. 6. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo đi khất thực trong làng hay
trong thị trấn, không nhận được các đồ ăn loại thô hay tế, đầy đủ
như ý muốn. Vị ấy suy nghĩ: "Ta đi khất thực trong làng hay trong thị
trấn, không nhận được các đồ ăn loại thô hay tế, đầy đủ như ý
muốn. Nay thân ta mệt mỏi, không có thể chịu đựng. Vậy ta hãy nằm
xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng... chưa chứng ngộ. Này các
Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác thứ năm. 7. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo đi khất thực trong làng hay
trong thị trấn, nhận được các đồ ăn loại thô hay tế, đầy đủ như
ý muốn. Vị ấy suy nghĩ: "Ta đi khất thực trong làng hay trong thị
trấn, nhận được các đồ ăn loại thô hay tế, đầy đủ như ý muốn.
Nay thân ta nặng nề, không có thể chịu đựng, nặng nề như loại
đậu bị ngâm nước. Vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố
gắng... chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác
thứ sáu. 8. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo bị bệnh nhẹ. Vị ấy suy
nghĩ: "Nay bệnh nhẹ này khởi lên nơi ta, có lý do để nằm
xuống, vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố gắng... chưa
chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác thứ bảy. 9. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo đau bệnh mới khỏi, mới
khỏi bệnh không bao lâu, vị ấy suy nghĩ: "Ta đau bệnh mới khỏi,
mới khỏi bệnh không bao lâu, thân ta do bệnh bị yếu, không có
thể chịu đựng, vậy ta hãy nằm xuống". Vị ấy nằm xuống, không cố
gắng... chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ biếng nhác
thứ tám. Này các Tỷ-kheo, đây là tám căn cứ biếng nhác. 10. Này các Tỷ-kheo, có tám căn cứ này để siêng năng. Thế nào
là tám? 11. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có việc phải làm. Vị
ấy nghĩ: "Có việc ta sẽ phải làm. Nếu ta làm việc, thời không
dễ gì để ta tác ý đến lời dạy của các đức Phật. Vậy trước
hết, ta bắt đầu tinh tấn, để đạt được những gì chưa đạt, để
chứng đắc những gì chưa chứng đắc, để chứng ngộ những gì chưa chứng
ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh tấn để đạt được những gì chưa đạt,
để chứng đắc những gì chưa chứng đắc, để chứng ngộ những gì chưa
chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ siêng năng thứ nhất. 12. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo đã làm một công việc.
Vị ấy suy nghĩ: "Ta đã làm một công việc. Do ta làm công việc, ta
đã không có thể tác ý đến lời dạy của các đức Phật. Vậy
trước hết, ta bắt đầu tinh tấn, để đạt được những gì chưa đạt,
để chứng đắc những gì chưa chứng đắc, để chứng ngộ những gì chưa
chứng ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh tấn để đạt được... chưa chứng
ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ siêng năng thứ hai. 13. Ở đây, này các Tỷ-kheo, có con đường Tỷ-kheo cần phải đi.
Vị ấy suy nghĩ: "Ta sẽ cần phải đi con đường. Do ta đi con đường,
không dễ gì để ta tác ý đến lời dạy của các đức Phật. Vậy
trước hết, ta bắt đầu tinh tấn ... để chứng ngộ những gì chưa chứng
ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh tấn để đạt được... chưa chứng ngộ. Này
các Tỷ-kheo, đây là căn cứ siêng năng thứ ba. 14. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo đã đi con đường. Vị ấy
suy nghĩ: "Ta đã đi con đường. Do ta đi con đường, ta đã không có
thể nghĩ đến lời dạy của các đức Phật. Vậy ta hãy bắt đầu tinh
tấn... để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh
tấn để đạt được... chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn
cứ siêng năng thứ tư. 15. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo khi đi khất thực trong làng
hay trong thị trấn, không nhận được các đồ ăn loại thô và loại tế
đầy đủ như ý muốn. Vị ấy suy nghĩ: "Ta đi khất thực trong làng hay
trong thị trấn, không nhận được các đồ ăn loại thô hay loại tế đầy
đủ như ý muốn, thân ta (do vậy) được nhẹ nhàng, có thể chịu đựng.
Vậy ta hãy bắt đầu tinh tấn... để chứng ngộ những gì chưa chứng
ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh tấn để đạt được... chưa chứng ngộ. Này
các Tỷ-kheo, đây là căn cứ siêng năng thứ năm. 16. Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo khi đi khất thực trong làng
hay trong thị trấn, nhận được các đồ ăn loại thô và loại tế đầy đủ
như ý muốn. Vị ấy suy nghĩ: "Ta đi khất thực trong làng hay trong thị
trấn, nhận được các đồ ăn loại thô hay loại tế đầy đủ như ý
muốn. Thân ta có sức mạnh, có thể chịu đựng. Vậy ta hãy bắt đầu tinh
tấn... để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh
tấn ... chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo, đây là căn cứ siêng năng thứ
sáu. 17. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo mới khỏi một bệnh nhẹ. Vị
ấy suy nghĩ: "Bệnh nhẹ này khởi lên nơi ta. Sự kiện này có xảy
ra: bệnh này có thể tăng trưởng nơi ta. Vậy trước hết, ta hãy
bắt đầu tinh tấn... chưa chứng ngộ". Này các Tỷ-kheo, đây là căn
cứ siêng năng thứ bảy. 18. Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo mới khỏi bệnh, được khỏi
bệnh không bao lâu, vị ấy suy nghĩ: "Ta mới khỏi bệnh, được khỏi
bệnh không bao lâu. Sự kiện này có xảy ra: bệnh này của ta có
thể trở lại. Vậy trước hết, ta hãy bắt đầu tinh tấn để đạt
được những gì chưa đạt, để chứng đắc những gì chưa chứng đắc,
để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ". Vị ấy bắt đầu tinh tấn,
để đạt được những gì chưa đạt, để chứng đắc những gì chưa
chứng đắc, để chứng ngộ những gì chưa chứng ngộ. Này các Tỷ-kheo,
đây là căn cứ siêng năng thứ tám. Này các Tỷ-kheo, có tám căn cứ siêng năng này. IX. Phẩm Niệm
Không phóng dật nhanh nhẹn,
Sống đời sống thăng bằng,
Giữ tài sản thâu được,
Có tín, đầy đủ giới,
Bố thí, không xan tham,
Rửa sạch đường thượng đạo,
An toàn trong tương lai,
Ðây chính là tám pháp,
Bậc tín chủ tầm cầu,
Bậc chân thật tuyên bố,
Ðưa đến lạc hai đời,
Hạnh phúc cho hiện tại,
Và an lạc tương lai,
Ðây trú xứ gia chủ,
Bố thí tăng công đức.
Không phóng dật, nhanh nhẹn,
Sống đời sống thăng bằng,
Giữ tài sản thâu được,
Có tín, đầy đủ giới,
Bố thí không xan tham,
Rửa sạch đường thượng đạo,
An toàn trong tương lai,
Ðây chính là tám pháp,
Bậc tín chủ tầm cầu,
Bậc chân thật tuyên bố,
Ðưa đến lạc hai đời,
Hạnh phúc cho hiện tại,
Và an lạc tương lai,
Ðây trú xứ gia chủ,
Bố thí tăng công đức.
(I) (81) Niệm
1. - Khi chánh niệm tỉnh giác không có, này các Tỷ-kheo, với người
không có chánh niệm tỉnh giác, tàm quý đi đến hủy diệt. Khi
tàm quý không có, này các Tỷ-kheo, với người thiếu tàm quý,
chế ngự các căn đi đến hủy diệt. Khi chế ngự các căn không
có, với người thiếu chế ngự các căn, giới đi đến hủy diệt.
Khi giới không có, với người thiếu giới, chánh định đi đến hủy
diệt. Khi chánh định không có, với người không có chánh định, tri
kiến như thật đi đến hủy diệt. Khi tri kiến như thật không
có, với người thiếu tri kiến như thật, nhàm chán, ly tham đi đến
hủy diệt. Khi nhàm chán, ly tham không có, với người thiếu nhàm chán,
ly tham, giải thoát tri kiến đi đến hủy diệt. Ví như, này các
Tỷ-kheo, một cây không có cành và lá, các mầm non của cây ấy không đi
đến thành mãn, vỏ cây, giác cây, lõi cây không đi đến thành mãn.
Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, khi chánh niệm tỉnh giác không có, với
người không có chánh niệm tỉnh giác tàm quý đi đến hủy
diệt... giải thoát tri kiến đi đến hủy diệt. 2. Khi chánh niệm tỉnh giác có mặt, với người có chánh niệm tỉnh
giác, tàm quý đi đến đầy đủ. Khi tàm quý có mặt, này các
Tỷ-kheo, với người đầy đủ tàm quý, chế ngự các căn, đi
đến đầy đủ. Khi chế ngự các căn có mặt, với người đầy đủ
chế ngự các căn, giới đi đến đầy đủ. Khi giới có mặt, với người
đầy đủ giới, chánh định đi đến đầy đủ. Khi chánh định có mặt, với
người đầy đủ chánh định, tri kiến như thật đi đến đầy đủ. Khi
tri kiến như thật có mặt, với người đầy đủ tri kiến như thật, thời
nhàm chán, ly tham đi đến đầy đủ. Khi nhàm chán, ly tham có mặt, với
người đầy đủ nhàm chán, ly tham, giải thoát tri kiến đi đến đầy
đủ. Ví như, này các Tỷ-kheo, một cây có cành và lá, các mầm non và
lõi cây đi đến thành mãn, vỏ cây, giác cây và lõi cây đi đến
thành mãn. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, khi chánh niệm tỉnh giác có
mặt, với người đầy đủ chánh niệm tỉnh giác... giải thoát tri kiến
đi đến đầy đủ. (II) (82) Tôn Giả Punniya 1. Rồi Tôn giả Punniya đi đến Thế Tôn, sau khi đến... Ngồi
xuống một bên, Tôn giả Punniya bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, do nhân gì, do duyên gì, có khi Thế Tôn thuyết
pháp, có khi Thế Tôn không thuyết pháp? 2. - Này Punniya, Tỷ-kheo có lòng tin, không đi đến yết kiến,
Thế Tôn không có thuyết pháp. Khi nào Tỷ-kheo có lòng tin và đi
đến yết kiến, như vậy Thế Tôn có thuyết pháp. Này Punniya,
Tỷ-kheo có lòng tin, có đi đến yết kiến, nhưng không có hầu
hạ, có hầu hạ nhưng không hỏi... có hỏi nhưng không lóng tai... có lóng tai
nghe pháp, nhưng nghe pháp không có thọ trì... nghe pháp có thọ trì
nhưng không suy nghĩ đến ý nghĩa các pháp được thọ trì... có
suy nghĩ các pháp được thọ trì, nhưng sau khi biết nghĩa, sau khi
biết pháp, không thực hành pháp và tùy pháp. Thế Tôn không thuyết
pháp. Khi nào, này Punniya, Tỷ-kheo có lòng tin , có đi đến yết kiến, có hầu
hạ, có hỏi, có lóng tai nghe, có thọ trì pháp, có suy tư ý nghĩa các
pháp được thọ trì, sau khi biết nghĩa, sau khi biết pháp, thực
hành pháp và tùy pháp, như vậy, Như Lai có thuyết pháp. Thành tựu những pháp này, này Punniya, nhất định Như Lai thuyết pháp. (III) (83) Cội rễ Của Sự Vật
1. - Này các Tỷ-kheo, nếu các du sĩ ngoại đạo đến hỏi:
"Thưa Hiền giả, tất cả pháp lấy gì làm căn bản? Tất cả pháp lấy
gì làm sanh khởi? Tất cả pháp lấy gì làm tập khởi? Tất cả pháp lấy gì làm
chỗ tụ hội? Tất cả pháp lấy gì làm thượng thủ? Tất cả pháp lấy gì
làm tăng thượng? Tất cả pháp lấy gì làm tối thượng? Tất cả pháp lấy
gì làm lõi cây?" Ðược hỏi vậy, này các Tỷ-kheo, các Thầy trả lời
các du sĩ ngoại đạo ấy như thế nào? 2. - Bạch Thế Tôn, đối với chúng con, các pháp lấy Thế Tôn làm
căn bản, lấy Thế Tôn làm lãnh đạo, lấy Thế Tôn làm chỗ nương
tựa. Lành thay, bạch Thế Tôn, Thế Tôn hãy thuyết ý nghĩa lời
nói này. Sau khi nghe Thế Tôn, các Tỷ-kheo sẽ thọ trì. - Vậy này các Tỷ-kheo, hãy nghe và khéo tác ý, Ta sẽ giảng. - Thưa vâng, bạch Thế Tôn. Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn nói như sau: 3. - Này các Tỷ-kheo, nếu các du sĩ ngoại đạo có hỏi như sau:
"Thưa Hiền giả, tất cả pháp lấy gì làm căn bản? Tất cả pháp lấy
gì làm sanh khỏi? Tất cả pháp lấy gì làm tập khởi? Tất cả pháp lấy gì làm
chỗ tụ hội? Tất cả pháp lấy gì làm thượng thủ? Tất cả pháp lấy gì
làm tăng thượng? Tất cả pháp lấy gì làm tối thượng? Tất cả pháp lấy
gì làm lõi cây?" Ðược hỏi vậy, này các Tỷ-kheo, các Thầy trả lời
như sau: "Này chư Hiền, các pháp lấy dục làm căn bản. Tất cả pháp
lấy tác ý làm sanh khởi. Tất cả pháp lấy xúc làm tập khởi. Tất cả pháp
lấy thọ làm chỗ tụ hội. Tất cả pháp lấy định làm thượng thủ. Tất
cả pháp lấy niệm làm tăng thượng. Tất cả pháp lấy tuệ làm tối
thượng. Tất cả pháp lấy giải thoát làm lõi cây". Ðược hỏi như vậy,
này các Tỷ-kheo, các Thầy hãy trả lời cho các du sĩ ngoại đạo ấy như
vậy. (IV) (84) Ðại Ăn Trộm 1. - Thành tựu tám chi phần, này các Tỷ-kheo, người ăn trộm lớn mau
chóng đi đến đường cùng, không tồn tại lâu dài. Thế nào là tám? Ðập người không đập, lấy trộm không để lại cái gì, giết nữ
nhân, hiếp dâm thiếu nữ, xâm phạm người xuất gia; xâm phạm ngân khố
của vua; làm việc quá gần nhà, và không khéo cất giấu. Thành tựu tám chi phần này, này các Tỷ-kheo, người ăn trộm lớn mau
chóng đi đến đường cùng, không tồn tại lâu dài. 3. Thành tựu tám chi phần, này các Tỷ-kheo, người ăn trộm lớn không
mau chóng đi đến đường cùng, tồn tại được lâu dài. Thế nào là
tám? 4. Không đập người không đập, lấy trộm có để lại cái gì, không
giết nữ nhân, không hiếp dâm thiếu nữ; không xâm phạm người xuất
gia, không xâm phạm ngân khố của vua, không làm việc quá gần nhà, và
khéo léo cất giấu. Thành tựu tám chi phần này, này các Tỷ-kheo, một người ăn trộm không
mau chóng đi đến đường cùng, tồn tại được lâu dài. (V) (85) Người Sa Môn
1. - Sa-môn, này các Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với Như Lai, bậc A-la-hán,
Chánh Ðẳng Giác. Bà-la-môn, này các Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với Như Lai,
bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác. Bậc Chánh trí, này các Tỷ-kheo, là đồng
nghĩa với Như Lai, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác. Dược sư là đồng nghĩa
với Như Lai, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác. Bậc Ly cấu, này các Tỷ-kheo,
là đồng nghĩa với Như Lai, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác. Bậc Có trí, này
các Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với Như Lai, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác.
Bậc Giải thoát, này các Tỷ-kheo, là đồng nghĩa với Như Lai, bậc
A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác. Sa-môn đạt được gì, (VI) (86) Ðảnh Lễ 1. Một thời, Thế Tôn đang bộ hành giữa dân chúng Kosala với chúng
Tỷ-kheo, đi đến một làng Bà-la-môn của dân chúng Kosala tên là
Icchànangala. Tại đấy, Thế Tôn trú ở Icchànangala, tại khu rừng
Icchànangala. 2. Các Bà-la-môn gia chủ trú ở Icchànangala được nghe: "Sa-môn Gotama
là Thích tử, xuất gia từ dòng họ Thích-ca, nay đã đến Icchànangala,
trú ở Icchànangala, tại khu rừng Icchànangala, những tiếng đồn tốt đẹp
sau đây được truyền đi về Sa-môn Gotama: "Ngài là bậc Thế
Tôn, A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian
Giải, Vô Thượng Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế
Tôn... Lành thay, nếu được yết kiến một bậc A-la-hán như
vậy." Rồi Bà-la-môn gia chủ sau khi đêm ấy đã mãn, đem theo rất
nhiều đồ ăn loại cứng và loại mềm, đi đến Icchànangala, sau khi
đến, đứng tại ngoài cửa nói lớn tiếng làm ồn ào. 3. Lúc bấy giờ, Tôn giả Nàgita là thị giả của Thế Tôn. Rồi Thế
Tôn bảo Tôn giả Nàgita: - Này Nàgita, những ai lớn tiếng, cao tiếng như những hàng cá, với
đống cá lớn? - Các người ấy, bạch Thế Tôn là các Bà-la-môn gia chủ ở Icchànangala
đang đứng ở ngoài cổng vào, đem theo rất nhiều đồ ăn loại cứng và
loại mềm cho Thế Tôn và chúng Tăng. - Này Nàgita, Ta không có liên hệ gì với danh vọng, và danh vọng
không có liên hệ gì với Ta. Này Nàgita, những ai tìm được có khó khăn,
tìm được có mệt nhọc, tìm được có phí sức an ổn lạc, viễn ly
lạc, an tịnh lạc, chánh giác lạc mà Ta đã tìm được không khó khăn, tìm
được không mệt nhọc, tìm được không phí sức, hãy để họ
thọ hưởng lạc như phân, thụy miên lạc, lợi dưỡng, cung kính, danh văn
lạc ấy. - Bạch Thế Tôn, nay Thế Tôn hãy chấp nhận! Thiện Thệ hãy
chấp nhận. Bạch Thế Tôn, nay là thời Thế Tôn chấp nhận. Thế Tôn
sẽ đi đến chỗ nào, tại chỗ ấy, các Bà-la-môn gia chủ ở thị
trấn và ở quốc độ cũng sẽ đi đến với tâm hướng về Ngài. Ví như
trời mưa nặng hạt, và nước mưa được chảy tùy theo chiều dốc. Cũng
vậy, bạch Thế Tôn, nay Thế Tôn sẽ đi đến chỗ nào, tại
chỗ ấy, các Bà-la-môn gia chủ ở tại thị trấn và quốc độ cũng sẽ đi
đến, với tâm hướng về Ngài. Vì sao? Bạch Thế Tôn, do vì giới
hạnh và trí tuệ của Thế Tôn. - Này Nàgita, Ta không có liên hệ với danh vọng và danh vọng
không có liên hệ gì với Ta. Này Nàgita, những ai tìm được có khó khăn,
tìm được có mệt nhọc, tìm được có phí sức an lạc, viễn ly lạc, an
tịnh lạc, chánh giác lạc; còn Ta, Ta đã tìm được không khó khăn, tìm
được không mệt nhọc, tìm được không phí sức, hãy để họ
thọ hưởng lạc như phân, thụy miên lạc, lợi dưỡng, cung kính, danh văn
lạc ấy. Này Nàgita, một số chư Thiên tìm được có khó khăn, tìm được có
mệt nhọc, tìm được có phí sức an ổn lạc, viễn ly lạc, an tịnh lạc,
chánh giác lạc, mà Ta, Ta đã tìm được không có khó khăn, tìm được không
có mệt nhọc, tìm được không có phí sức. Này Nàgita, khi nào các
Thầy họp với nhau, tụ hội với nhau, sống an trú chú tâm trong nếp sống
hội chúng, thời Ta suy nghĩ như sau: "Thật vậy, các Tôn giả này của Ta
tìm được có khó khăn, tìm được có mệt nhọc, tìm được có phí
sức an ổn lạc, viễn ly lạc, an tịnh lạc, chánh giác lạc này; còn Ta, Ta đã
tìm được không có phí sức an ổn lạc, viễn ly lạc, an tịnh lạc, chánh giác
lạc. Cho nên các Tôn giả của Ta mới họp với nhau, tụ hội với nhau, sống
an trú chú tâm trong nếp sống hội chúng". 4. Này Nàgita, khi nào Ta thấy các Tỷ-kheo, chơi giỡn lấy ngón tay đâm
thọc nhau. Này Nàgita, Ta suy nghĩ như sau: "Thật vậy, các Tôn giả này
của Ta tìm được có khó khăn, tìm được có mệt nhọc, tìm được có
phí sức an ổ lạc, viễn ly lạc, an tịnh lạc, chánh giác lạc; còn Ta, Ta đã
tìm được... chánh giác lạc. Cho nên các Tôn giả của Ta mới chơi giỡn lấy
ngón tay đâm thọc nhau". 5. Ở đây, này Nàgita, khi Ta thấy các Tỷ-kheo sau khi ăn cho đến
thỏa mãn, cho đến bụng có thể chứa được, rồi sống chú tâm vào lạc
nằm xuống, lạc về xúc, lạc về ngủ, khi ấy, này Nàgita, Ta suy nghĩ
như sau: "Thật sự, các Tôn giả này tìm được có khó khăn, tìm được
có mệt nhọc, tìm được có phí sức an ổn lạc, viễn ly lạc, an tịnh
lạc, chánh giác lạc; còn Ta thời chứng được không khó khăn, chứng được
không mệt nhọc, chứng được không phí sức an ổn lạc, viễn ly lạc, an
tịnh lạc, chánh giác lạc; vì rằng các Tôn giả này, sau khi ăn cho đến
thỏa mãn, cho đến bụng có thể chứa được, rồi sống chú tâm vào lạc
nằm xuống, lạc về xúc, lạc về ngủ". 6. Ở đây, này Nàgita, khi ta thấy Tỷ-kheo trú ở cuối làng, đang
ngồi Thiền định. Này Nàgita, rồi Ta suy nghĩ: "Nay người giữ khu
vườn sẽ đến quấy rầy, hay một Sa-di sẽ làm vị ấy từ bỏ Thiền
định". Do vậy, này Nàgita, Ta không hoan hỷ Tỷ-kheo ấy trú ở cuối
làng. 7. Ở đây, này Nàgita, Ta thấy một Tỷ-kheo trú ở rừng đang ngồi
ngủ gục ở trong rừng. Này Nàgita, Ta suy nghĩ như sau: "Nay Tôn giả này
khi đoạn trừ được buồn ngủ và mỏi mệt, sẽ tác ý đến tưởng
về rừng và sống nhất tâm". Do vậy, này Nàgita, Ta hoan hỷ với
Tỷ-kheo ấy sống ở trong rừng. 8. Ở đây, này Nàgita. Ta thấy Tỷ-kheo sống ở rừng đang ngồi không
Thiền định ở trong rừng. Này Nàgita, Ta suy nghĩ như sau: "Nay, vị Tôn
giả này sẽ định tĩnh tâm chưa được Thiền định, và sẽ bảo vệ tâm
đã được Thiền định". Do vậy, này Nàgita, Ta hoan hỷ với
Tỷ-kheo ấy sống ở trong rừng. 9. Ở đây, này Nàgita, Ta thấy Tỷ-kheo ngồi Thiền định ở trong
rừng. Này Nàgita, Ta suy nghĩ như sau: "Nay Tôn giả này sẽ giải thoát tâm
chưa được giải thoát hay sẽ bảo vệ tâm đã được giải thoát". Do
vậy, này Nàgita, Ta hoan hỷ với Tỷ-kheo sống ở trong rừng. Khi nào, này Nàgita, Ta đi trên đường, không thấy một ai ở phía trước
hay ở phía sau, này Nàgita, khi ấy, Ta cảm thấy sảng khoái cho đến vấn
đề đại, tiểu tiện. (VII) (87) Bình Bát
1. - Này các Tỷ-kheo, nếu muốn, chúng Tăng có thể lật úp bình
bát của một nam cư sĩ thành tựu tám pháp. Thế nào là tám? 2. Cố gắng đem lại thiệt hại cho các Tỷ-kheo, cố gắng đem lại bất
lợi cho các Tỷ-kheo, cố gắng đuổi các Tỷ-kheo không cho trú ở, mắng
nhiếc chỉ trích các Tỷ-kheo, làm ly gián giữa các Tỷ-kheo, hủy
báng Phật, hủy báng Pháp, hủy báng Tăng. Này các Tỷ-kheo, nếu muốn, chúng Tăng có thể lật úp bình bát
của một cư sĩ thành tựu tám pháp này. 3. Này các Tỷ-kheo, nếu muốn, chúng Tăng có thể lật ngửa bình
bát của một nam cư sĩ thành tựu tám pháp. Thế nào là tám? 4. Không cố gắng đem lại thiệt hại cho các Tỷ-kheo, không cố gắng
đem lại bất lợi cho các Tỷ-kheo, cho trú ở, không cố gắng đuổi các Tỷ-kheo, không mắng nhiếc chỉ trích các Tỷ-kheo, không làm ly
gián giữa các Tỷ-kheo, tán thán Phật, tán thán Pháp, tán thán chúng
Tăng. Này các Tỷ-kheo, nếu muốn, chúng Tăng có thể lật ngửa bình bát
của một nam cư sĩ thành tựu tám pháp này. (VIII) (88) Phản Ðối 1. - Ðối với nam cư sĩ thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu
Tỷ-kheo muốn, có thể nói lời phản đối. Thế nào là tám? 2. Cố gắng đem lại thiệt hại cho các gia chủ, cố gắng đem lại bất lợi
cho các gia chủ, nhiếc mắng chỉ trích các gia chủ, làm ly gián giữa các
gia chủ, hủy báng Phật, hủy báng Pháp, phỉ báng chúng Tăng, thấy người ấy
tại các chỗ không xứng đáng. Ðối với nam cư sĩ thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu
Tỷ-kheo muốn, có thể nói lời phản đối. 3. Ðối với nam cư sĩ thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu
Tỷ-kheo muốn, có thể nói lời tùy thuận. Thế nào là tám? 4. Không cố gắng đem lại thiệt hại cho các gia chủ, không cố gắng đem
lại bất lợi cho các gia chủ, không nhiếc mắng chỉ trích các gia chủ,
không làm ly gián giữa các gia chủ, tán thán Phật, tán thán Pháp, tán thán
chúng Tăng, thấy người ấy tại các chỗ xứng đáng. Ðối với nam cư sĩ thành tựu tám pháp này, này các Tỷ-kheo, nếu
Tỷ-kheo muốn, có thể nói lời tùy thuận. (IX) (89) Buộc Tội
1. - Ðối với Tỷ-kheo thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu
chúng Tăng muốn, chúng Tăng có thể làm Yết-ma buộc tội. Thế nào
là tám? 2. Cố gắng đem lại thiệt hại cho các gia chủ, cố gắng đem lại bất lợi
cho các gia chủ, làm ly gián giữa các gia chủ, hủy báng Phật, hủy báng Pháp,
hủy báng chúng Tăng, không thực hiện lời hứa đúng pháp cho các gia chủ. Ðối với Tỷ-kheo thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu chúng
Tăng muốn, chúng Tăng có thể làm Yết-ma buộc tội. 3. Ðối với Tỷ-kheo thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu
chúng Tăng muốn, chúng Tăng có thể giải tỏa buộc tội Yết-ma. Thế
nào là tám? 4. Không cố gắng đem lại thiệt hại cho các gia chủ, không cố gắng đem
lại bất lợi cho các gia chủ, không cố gắng ly gián giữa các gia chủ, không
hủy báng Phật, không hủy báng Pháp, không hủy báng chúng Tăng, thực hiện
lời hứa đúng Pháp cho các gia chủ. Ðối với Tỷ-kheo thành tựu tám pháp, này các Tỷ-kheo, nếu chúng
Tăng muốn, chúng Tăng có thể giải tỏa buộc tội Yết-ma. (X) (90) Hành Xử Ðúng Pháp 1. - Này các Tỷ-kheo, với Tỷ-kheo đã bị hành tìm tội Yết-ma,
cần phải chơn chánh hành xử với vị ấy, theo tám pháp: Không cho pháp
truyền đại giới, không cho vị ấy y chỉ, không cho Sa-di hầu hạ, không cho
phép được nói gì với Tỷ-kheo dầu đã chấp nhận, không cho phép giáo
giới các Tỷ-kheo-ni, không được hưởng các quyết định của Tăng
chúng, không được đặt trong một vị trí đặc biệt nào, không được
phép trở lại vị trí cũ bởi bất cứ lý do nào. Này các Tỷ-kheo, với Tỷ-kheo đã bị hành tìm tội Yết-ma, cần
phải chơn chánh hành xử với vị ấy theo tám pháp này. (X) (90b) Một Số Nữ Cư Sĩ
Bojjhà, Sirimà, Padumà, Sudhanà, Manujà, Uttarà, Muttà, Khemà, Somà Rùpì,
Cundì Bimbì, Sumanà, Mallikà, Tissà, mẹ của Tissà, Sonà, mẹ của Cunda Sonà, Kànà,
mẹ của Kànà, Uttarà, mẹ của Nandà, Visàkhà, mẹ của Migàra, nữ cư sĩ
Khujjuttarà và Sàmavatì, Suppavàsà, người thiếu nữ Koliya, nữ cư sĩ
Suppiyà, nữ gia chủ mẹ của Nakula. X. Tham Ái
Phạm chí thành mãn gì,
Bậc Chánh trí đạt gì,
Bậc Dược sư vô thượng,
Bậc Ly cấu đạt gì.
Bậc Vô cấu thanh tịnh,
Bậc Trí đạt được gì,
Bậc Giải thoát vô thượng.
Trong chiến trận Ta thắng,
Giải thoát khỏi triền phược,
Voi tối thượng nhiếp phục,
Ta, vô học, tịch tịnh.
(I) (1) Thắng Tri Tham Ái (1)
1. - Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp cần phải tu tập.
Thế nào là tám? 2. Chánh tri kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng,
chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định. Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp này cần phải tu tập. (II) (2) Thắng Tri Tham Ái (2) 1. - Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp cần phải tu tập.
Thế nào là tám? 2. Một vị quán tưởng nội sắc, thấy các ngoại sắc có hạn lượng, đẹp
xấu. Vị ấy nhận thức rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta
thấy". Ðó là thắng xứ thứ nhất. 3. Một vị quán tưởng nội sắc, thấy các loại ngoại sắc không có hạn
lượng, đẹp xấu. Vị ấy nhận thức rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ hai. 4. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc có hạn
lượng, đẹp xấu. Vị ấy nhận thức rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ ba. 5. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc vô
lượng, đẹp xấu. Vị ấy nhận thức rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta
biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ thứ tư. 6. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu
xanh, sắc màu xanh, tướng sắc xanh, hình sắc xanh, ánh sáng xanh. Vị ấy nhận
thức rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó
là thắng xứ thứ năm. 7. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu
vàng, tướng sắc vàng, hình sắc vàng, ánh sáng vàng. Vị ấy nhận thức rằng:
"Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ
thứ sáu. 8. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu
đỏ, tướng sắc đỏ, hình sắc đỏ, ánh sáng đỏ. Vị ấy nhận thức rằng:
"Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là thắng xứ
thứ bảy. 9. Một vị quán tưởng vô sắc ở nội tâm, thấy các loại ngoại sắc màu
trắng, tướng sắc trắng, hình sắc trắng, ánh sáng trắng. Vị ấy nhận thức
rằng: "Sau khi nhiếp thắng chúng, ta biết, ta thấy". Ðó là
thắng xứ thứ tám. Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp này cần phải tu tập. (III) (3) Thắng Tri Tham Ái (3)
1. - Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp này cần phải tu
tập. Thế nào là tám? 2. Tự mình có sắc, thấy các sắc, quán tưởng nội sắc là vô sắc, thấy
các ngoại sắc; chú tâm trên suy tưởng (sắc là) tịnh. Vượt khỏi hoàn toàn
sắc tưởng, diệt trừ các tưởng hữu đối, không tác ý đến những
khác biệt với suy tư "hư không là vô biên", chứng và trú Không vô biên
xứ, với suy tư "Thức là vô biên", chứng và trú Thức vô biên xứ.
Vượt khỏi hoàn toàn Thức vô biên xứ, với suy tư "không có vật
gì", chứng và trú Vô sở hữu xứ. Vượt khỏi hoàn toàn Vô sở hữu xứ,
chứng và trú Phi tưởng phi phi tưởng xứ. Vượt khỏi hoàn toàn Phi tưởng phi
phi tưởng xứ, chứng và trú Diệt thọ tưởng. Này các Tỷ-kheo, muốn thắng tri tham ái, tám pháp này cần phải tu tập. (IV) (4) Tham Ái - Muốn liễu tri tham ái... muốn tận diệt tham ái... muốn đoạn tận tham
ái... muốn trừ diệt tham ái... muốn hủy diệt tham ái... muốn ly tham
tham ái... muốn đoạn diệt tham ái... muốn trừ khử tham ái... muốn từ bỏ
tham ái, tám pháp này cần phải tu tập. (V) (5) Các Pháp Khác
- Ðối với sân... đối với si... đối với phẫn nộ... đối với hiềm
hận... đối với giả dối... đối với não hại... đối với tật đố... đối với
xan lẫn... đối với man trá... đối với phản bội... đối với ngoan cố.... đối
với bồng bột nông nổi... đối với mạn... đối với tăng thượng mạn... đối
với đắm say... Muốn thắng tri phóng dật... muốn liễu tri... muốn diệt
tận... muốn đoạn tận... muốn trừ diệt... muốn hủy diệt... muốn ly
tham... muốn đoạn diệt... muốn trừ khử... muốn xóa bỏ phóng dật, tám
pháp này cần phải tu tập.
-ooOoo-
Mục Lục các Chương:
01 | 02 | 03 | 04 | 05 | 06 | 07 | 08 | 09 | 10 | 11 | Giới thiệu
Revised: 25-05-2007