BuddhaSasana Home Page Mười
pháp Ba-la-mật Hòa thượng
Narada (tiếp theo) 3. Xuất Gia (Nekkhamma) Xuất gia, (Nekkhamma),
hay xa lìa cuộc đời phồn hoa đô hội và khoái lạc vật
chất, là điều mà chư vị Bồ Tát hết lòng mong mỏi, vì
bẩm tánh của các Ngài là ưa thích vắng vẻ, yên tĩnh. Danh từ Nekkhamma
có nghĩa là từ khước những lạc thú trần gian để chọn
lấy cuộc sống của hàng tu sĩ. Nekkhamma cũng có nghĩa
là tạm thời vượt qua khỏi các pháp che lấp con đường
Niết Bàn (Nìvarana) bằng cách thực nghiệm các tầng
Thiền (Jhànas). Trong mọi hành động,
một vị Bồ Tát không bao giờ vị kỷ cũng không bao giờ
dành để sở hữu nào cho riêng mình, mà luôn luôn vị tha.
Bao giờ Ngài cũng hy sinh hạnh phúc của riêng mình để tạo
hoàn cảnh an lành cho kẻ khác.Mặc dầu đôi khi, để tiện
bề giúp đỡ người nào, Bồ Tát có thể sống sung sướng
và đầy đủ tiện nghi, nhưng luôn luôn các Ngài không mê
đắm trong lạc thú phù du tạm bợ của trần gian. "Ðời sống gia đình
tựa hồ như sào huyệt của bao điều tranh chấp, bao nhiêu
gay go, cãi vã, như nơi chứa vựa của bao thiếu thốn, bao
nhu cầu, như chỗ cư trú của bao điều phiền não khổ
đau, bao nhiêu sự thất bại, bao nhiêu việc trái lòng. Nhưng
đời sống của người đã ly gia cắt ái thật là thong dong
tự tại, thâm diệu như trời xanh." Nhận thức rằng xa hoa
vật chất là ảo huyền và thú vui vật chất không tạo hạnh
phúc thật sự, Bồ Tát tự nguyện lìa bỏ tất cả sự
nghiệp trên đời để khoác lấy tấm y vàng và cố gắng sống
hoàn toàn trong sạch. Ngài tự nguyện giữ tròn giới luật
và nỗ lực nâng cao đức hạnh đến tột độ để trở nên
hoàn toàn vị tha trong mọi hoạt động. Không gì có thể
lay chuyển lòng Ngài. Thanh danh, sự nghiệp, hoàn cảnh vinh
hiển giàu sang chỉ là vật báu của trần gian, không thể
làm cho Bồ Tát lãng quên lối sống thanh đạm của mình. Lắm khi, như trong câu
chuyện của Túc Sanh Truyện Makhàdeva Jàtaka (số 9), chỉ
những sợi tóc bạc đầu tiên cũng đủ nhắc nhở Bồ Tát,
làm cho Ngài từ bỏ không khí nhộn nhịp, bất tịnh, của
đền đài cung điện, để sống đời vắng vẻ đơn độc
và biết bao lần thuận tiện hơn cho sự tiến hóa trên đường
giác ngộ. Ðôi lúc một giọt sương trên cây cỏ trong buổi
bình minh hay một lá đắng cũng đủ làm cho Ngài thức tỉnh
và chấp nhận cuộc đời tu sĩ ẩn dật.. Hầu như đó là một
thông lệ, tuy nhiên không phải tất cả chư vị Bồ Tát đều
hành pháp Xuất Gia Ba La Mật. Túc Sanh Truyện Kusa
Jàtaka (số 531) có thuật tích chuyện một vị Bồ Tát
phải chịu nhiều tủi nhục vì không tự chế ngự được
tình yêu một bà công chúa xinh đẹp tên Pabhàvati. Túc Sanh Truyện Darìmukha
Jàtaka (số 373) thuật rằng có vị Ðộc Giác Phật (Pacceka
Buddha) một hôm, gặp một vị Bồ Tát, nhận ra trước
kia vị nầy là bạn mình và có lời khuyên: "Những khoái lạc
của nhục dục ngũ trần không khác nào bùn non, như hơi,
như bụi. Tất cả đều tạm bợ, không bền vững, bởi nó
bắt nguồn từ tham, sân, si. Nầy bạn, ta khuyên bạn hãy từ
bỏ tất cả." Bồ-Tát liền trả lời
: "Tôi thật điên cuồng.
Các thú vui của trần gian đã thấm nhuần, ăn sâu vào xương
tủy. Tôi biết rằng đời sống vật chất thật vô cùng
ghê tởm, thật đáng sợ, đáng tránh. Nhưng nầy hỡi con
người cao quý, tôi rất thương yêu trìu mến nó và không
thể từ bỏ. Tôi chỉ có thể cố gắng làm một điều là
tự nguyện luôn luôn phục vụ kẻ khác." (Jataka
Stories, tập iii, trang 158) Nếu Bồ Tát ra đời
không nhằm nhiệm kỳ của một vị Phật, Ngài sẽ tự
mình tìm nơi vắng vẻ để sống đời độc thân thánh thiện
của hàng tu sĩ ẩn dật. Nếu sanh ra trong nhiệm kỳ của một
vị Phật, Bồ Tát khép mình vào giới luật để sống đời
hoàn toàn trong sạch. Một vị tỳ khưu có đời sống
gương mẫu, một vị tỳ khưu lý tưởng, là một nguồn hạnh
phúc cho mình và một phước lành cho kẻ khác. Mọi người
đều có thể học hỏi nơi Ngài, noi theo gương lành của
Ngài và thực hành những lời vàng ngọc mà Ngài dạy dỗ.
Bên trong, các Ngài tự làm cho mình trong sạch. Bên ngoài,
các Ngài làm cho kẻ khác trong sạch. Một vị Bồ Tát luôn
luôn tinh tấn trau giồi trí tuệ, đồng thời Ngài cũng tự
thấy có bổn phận giúp đỡ những ai còn sút kém, và tạo
cho họ cơ hội học hỏi để trở nên sáng suốt. Không
làm phiền ai, không muốn cho ai nặng lo vì mình, các Ngài sống
như loài ong, hút mật của hoa, nhưng không làm tổn thương
đến đời sống của hoa. Ngài từ bỏ tất cả sự nghiệp,
của cải, không giữ lấy một món chi của trần thế. Nhu cầu
của một vị tỳ khưu thật là ít oi. Bao nhiêu tài sản của
Ngài chỉ bao gồm vỏn vẹn trong hạnh tri túc. Vị tỳ khưu thuần thành
không thắc mắc hối hận những lỗi lầm trong quá khứ và
không lo âu sợ sệt vì tương lai. Ngài chỉ sống trong hiện
tại, sống ngoài những trách nhiệm và những phiền nhiễu
của đời sống xã hội, gia đình. Ngài luôn luôn sẵn sàng
đi bất luận nơi đâu để phục vụ chúng sanh, nhưng không
hề quyến luyến một nơi nào. Trong cảnh vô thường tạm bợ
của trần gian, trong cuộc thăng trầm của thế sự, Ngài
luôn luôn giữ tâm bình thản và sẵn sàng hiến thân để
giúp ích cho những ai cần đến. Nhưng không bao giờ ước
mong được đền ơn đáp nghĩa. Trong sạch, độc thân,
tự ý sống kham khổ, nghèo nàn, đơn giản, vị tha phục vụ,
và thanh tao nhã nhặn là một vài đặc tánh của vị tỳ khưu
chân chánh. Ngày nay, khi dùng danh từ
bhikkhu, người ta hàm ý là những tu sĩ Phật Giáo. Tu sĩ các
tôn giáo khác được gọi là Paribbàjaka, Ajìvaka, Sanyàsin
v.v... Giới luật của hàng xuất gia trong Giáo Hội Tăng Già
không cho phép thầy tỳ khưu [3] xin bất luận gì nơi người
khác. Nếu có người dâng, thầy chỉ được nhận bốn món
vật dụng thông thường là y, thức ăn, chỗ ở và thuốc
men. Khi cần dùng một trong bốn món "vật dụng" ấy
mà không có ai dâng đến mình, thầy tỳ khưu chỉ được
phép hỏi cha mẹ, những bà con thân thuộc, hoặc những thí
chủ nào đã có hứa trước và đã có yêu cầu Ngài cho biết
khi cần đến. Thầy tỳ khưu không bắt
buộc phải giữ trọn đời lời nguyện xuất gia. Giới tử
tự ý xin khép mình vào giới luật để sống trong sạch đời
sống thánh thiện của người tu sĩ, cho đến ngày muốn huờn
tục, cũng tự ý bước chân ra khỏi Giáo Hội Tăng Già. Nhưng
ngày nào còn khoác lên mình bộ y vàng, tượng trưng chư vị
A La Hán là bậc đáng tôn kính (ứng Cúng), thì chư vị tỳ
khưu có bổn phận phải giữ tròn giới hạnh. Ngày nào cảm
thấy mình không còn đủ nghị lực để sống đời cao thượng,
vị tỳ khưu có thể huờn tục bất luận lúc nào mà vẫn
không làm hoen ố cửa thiền. Ðể sống hoàn toàn
trong sạch và vị tha, để kiểm soát và giữ tâm luôn luôn
thanh tịnh, để thấy rõ chân tướng của sự vật, để có
những tư tưởng đúng đắn và sâu rộng, để phát triển
thể cách và phẩm giá cao thượng của con người, để hoàn
toàn có thể xác nhận chân giá trị của tinh thần cao thượng,
không còn lối sống nào thích hợp hơn, không còn lối sống
nào đem lại nhiều phương tiện và nhiều cơ hội thuận lợi
hơn là đời sống tỳ khưu. Vị tỳ khưu có thể sống
trầm lặng ở một nơi vắng vẻ, tịch mịch, yên tĩnh, hoặc
tích cực hoạt động trong xã hội. Lối sống cô độc, trầm
lặng, rất thích hợp với lý tưởng của vị tỳ khưu. Y vàng
tượng trưng cho trạng thái thánh thiện và khiêm tốn. Khi vị
tỳ khưu khoác lên thân mình bộ y vàng, Ngài đã nhắm lấy
mục tiêu cuối cùng là tận diệt ái dục để chứng đạt
Ðạo Quả Niết Bàn. Cũng nên ghi chú rằng
đời sống tỳ khưu hay nói cách khác, sự từ bỏ những
thú vui và những khát vọng của đời sống trần tục chỉ
là một phương tiện hữu hiệu để thành đạt mục tiêu.
Sự xuất gia, tự nó, không phải là cứu cánh. 4. Trí Tuệ (Pannà) Ði liền theo sau Xuất
Gia (Nekkhamma) là Trí Tuệ (Pannà). Trí Tuệ Ba La
Mật là hiểu biết rõ ràng và đúng đắn, thấu triệt chân
tướng của vạn pháp xuyên qua ánh sáng của ba đặc tướng:
vô thường (anicca), khổ (dukkha) và vô ngã (anattà).
Bồ Tát thường suy niệm về ba đặc tướng ấy, nhưng không
đi sâu vào đề mục như chư vị A La Hán, vì mục đích của
Ngài không nhắm Ðạo Quả Tứ Thánh mà hướng về Ðạo Quả
Vô Thượng, Chánh Ðẳng Chánh Giác. Mặc dầu luôn luôn cố
gắng thành đạt Thánh tuệ, Bồ Tát không xem thường các sự
hiểu biết của đời và hằng để tâm học hỏi với bất
luận ai, dầu là người làm công trong nhà. Không bao giờ
khoe khoang tầm mắt thấy xa hiểu rộng của mình, nhưng Ngài
không thẹn thùng nói ra giữa công chúng những gì mình chưa
biết. Ngài không hề khoác lác khoe khoang, nhưng luôn luôn sẵn
sàng chia xẻ hiểu biết với người khác. Trí tuệ của
Ngài là sở hữu chung của tất cả mọi người. Ngài không
bao giờ dấu ai điều chi mà tận lực cố gắng dắt dẫn
người khác từ chỗ tối mê đến ánh sáng. Trí tuệ có ba loại: a) Trí tuệ phát sanh
bằng cách nghe lời dạy của người khác (sutamaya Pannà,
văn tuệ) là loại đầu tiên. Xưa kia, chưa có sách vở,
ấn loát, nên đi học có nghĩa là đến nghe lời thầy giảng
dạy rồi ghi nhớ nằm lòng. Do đó những nhà học giả thời
bấy giờ được gọi là "bahussuta", người
đã có nghe nhiều. b) Lối hiểu biết thứ
nhì phát sanh do sự suy luận (cintàmaya Pannà, tư tuệ).
Những kiến thức khoa học có tánh cách thực dụng của
người phương Tây là sản phẩm của lối hiểu biết nầy. c) Cách thứ ba để
trở nên sáng suốt là khai thông Trí Tuệ bằng lối thực
hành thiền tập (bhàvanàmaya Pannà, tu tuệ). Hai phương pháp đầu
chỉ mở mang kiến thức trong phạm vi luận lý của thế
gian. Nhờ thiền tập hành giả có thể trực giác chứng
nghiệm những chân lý ngoài phạm vi của lý trí. Bhàvanà,
thiền tập, hay phương cách trau giồi tâm trí, không phải
là tâm trạng mơ màng tiêu cực mà là một nỗ lực linh động
và tích cực. Nhờ hành thiền hành giả có thể vượt qua
khỏi cảnh giới vật chất, tự đặt mình vào đời sống
kỷ cương, tự kiểm soát thân tâm, tự mình giác ngộ và
trở nên sáng suốt hoàn toàn. Thiền tập là thuốc bổ cho
cả tâm lẫn trí. Trí tuệ là yếu tố cực
kỳ quan trọng trong Phật Giáo. Trong Bát Chánh Ðạo, Chánh
Kiến (Sammà-Ditthi) đứng đầu. Tuệ là một trong bảy
nhân sanh quả Bồ Ðề (Dhamma Vicaya Sambojjhanga). Tuệ
là một trong bốn năng lực để thành đạt Tứ Thần Túc (Vìmamsà
Iddhipàda, nghiệm chứng bốn phép thần thông: dục, niệm,
tấn, tuệ). Tuệ là một trong năm năng lực tinh thần (Pannàbala,
Tuệ Lực) và cũng là một trong năm khả năng kiểm soát
tâm (Pannindriya, Tuệ Căn). Chính nhờ trí tuệ mà
hành giả tiến đến trạng thái hoàn toàn Thanh Tịnh, và Giải
Thoát cùng tột. 5. Tinh Tấn (Viriya) Tinh Tấn (Viriya)
mật thiết liên quan với Trí Tuệ (Pannà). Tinh Tấn Ba
La Mật là giữ vững nghị lực, kiên trì cố gắng, quyết
tâm thành đạt mục tiêu cuối cùng. Tinh Tấn ở đây không
phải là năng lực vật chất, mặc dầu sức mạnh vật chất
cũng là một điểm lợi. Tinh tấn ở đây là năng lực tinh
thần hay tâm tánh dũng mãnh, cao quý hơn sức mạnh vật chất
nhiều. Tinh tấn được định
nghĩa là chuyên cần cố gắng, không ngừng nỗ lực hoạt
động -- bằng cả thân lẫn tâm -- nhằm tạo hoàn cảnh an
lành hạnh phúc cho kẻ khác. Bồ Tát vững chắc tự củng cố
trong phẩm hạnh nầy, luôn luôn tự tin và quyết định làm
cho đó là đức hạnh quan trọng nổi bật của mình. Theo lời của Tiến Sĩ
Tagore, một vị Bồ Tát sẽ dựa trên kinh nghiệm bản thân
lập tâm quyết định như sau: "Trong cơn nguy biến,
tôi không cầu xin được bảo bọc mà dũng cảm đối phó. Túc Sanh Truyện Mahàjanaka
Jàtaka (số 539) có diễn tả rõ ràng thế nào là Tinh Tấn
Ba La Mật của một vị Bồ Tát: Ði ngoài biển cả,
thuyền Bồ Tát bị đắm. Trong bảy ngày liên tiếp, không một
phút chán nản, không hề tuyệt vọng, Ngài luôn luôn tranh
đấu cho đến lúc có người đến cứu. Thất bại là một bước
tiến đến thành công. Chướng ngại, nghịch cảnh, chỉ có
thể làm cho Bồ Tát tăng thêm nghị lực và ý chí phấn đấu.
Nguy biến chỉ thêm can đảm cho Ngài. Khó khăn nặng nhọc
chỉ làm rủn chí kẻ yếu hèn suy nhược, chướng ngại chỉ
làm sờn lòng người thiếu nghị lực, Bồ Tát vạch lối
đi của mình xuyên qua mọi khó khăn, vượt qua mọi trở ngại,
Ngài nhắm thẳng đến mục tiêu cuối cùng và không có gì
làm cho Ngài chùn bước. Khi Ma Vương đến khuyên
nên từ bỏ cuộc tranh đấu, Ngài không ngần ngại trả lời
: "Ðối với ta, chết
trong cuộc chiến đấu chống dục vọng còn thập phần danh
dự hơn là sống thất bại." Bồ Tát dùng trí tuệ
để phục vụ. Ngài cũng dùng tinh tấn để tạo an lành cho
kẻ khác. Thay vì tập trung nỗ lực vào trong lối sống hẹp
hòi và riêng tư để thành tựu mục tiêu, Ngài hướng mọi
cố gắng về con đường hoạt động rộng lớn, mong tạo hạnh
phúc đại đồng cho toàn thể chúng sanh chung hưởng. Không
hề biết mệt, biết chán, Bồ Tát luôn luôn tích cực tạo
tình trạng an lành cho tất cả, không chút ẩn ý vụ lợi,
không trông mong một đặc ân nào. Ðứng về một phương
diện, Tinh Tấn Ba La Mật lại còn quan trọng hơn Trí Tuệ
Ba La Mật. Trong Bát Chánh Ðạo, Chánh Tinh Tấn (Sammà
Vàyàma hay Viriya) là ngăn ngừa không cho phát sanh
những tư tưởng bất thiện chưa phát sanh, và tiêu trừ những
tư tưởng bất thiện đã phát sanh, khai triển những tư tưởng
thiện chưa phát sanh và làm cho những tư tưởng thiện đã
phát sanh rồi càng nẩy nở thêm lên. Tinh Tấn là một trong
Thất Giác Chi, hay bảy nhân sanh quả Bồ Ðề (Viriya sambojjhanga,
Tinh Tấn Giác Chi). Tinh Tấn là một trong Tứ Thần Túc hay Tứ
Căn Thông (Viriyiddhipàda, Tấn Thông). Tinh Tấn là tác
động của bốn lối cố gắng chân chánh (Sammàppadhàna,
Tứ Chánh Cần) tức là tinh tấn duy trì thiện pháp sẵn có
và làm phát sanh thiện pháp chưa có. Tinh Tấn diệt trừ ác
pháp đã có và ngăn ngừa không cho ác pháp chưa có khởi
sanh. Tinh tấn là một trong năm năng lực tinh thần (Viriya
Bala, Tấn Lực) và một trong năm khả năng kiểm soát
tâm (Viriya Indriya, Tấn Căn). Tinh Tấn là pháp "đáo
bỉ ngạn" (pàramìtà), một mình đảm đang chín
nhiệm vụ. Tinh Tấn hiệp với Trí Tuệ thành một năng lực
vô cùng trọng yếu có thể hoàn tất mọi việc. (Pannànuyàtam Viriyam
vadanti Sabbattha siddhiggahanaggahattham.) 6. Nhẫn Nại (Khanti) Nhẫn Nại cũng quan trọng
như Tinh Tấn. Nhẫn Nại Ba La Mật là chịu đựng những phiền
não mà người khác gây ra cho mình và gánh chịu những lỗi
lầm của kẻ khác. Bồ Tát hành pháp Nhẫn
Nại đến mức độ nếu phải cắt đi một cánh tay hoặc một
cái chân cũng không uất ức khó chịu. Một tích chuyện trong
Túc Sanh Truyện Khantivàdi Jàtaka (số 313) cho thấy rằng
không những Bồ Tát vui vẻ thọ nhận những khổ hình do một
ông vua say rượu truyền lệnh không chút xót thương. Vua ra
lệnh cắt tay, chân, mũi, tai của Bồ Tát, mà Ngài vẫn lấy
tâm từ đối xử với hành động hung bạo, thành thật cầu
chúc cho vua được an lành hạnh phúc. Sau cùng, ngã lăn nằm
dài trên vũng máu, Bồ Tát thốt lên lời chú nguyện: "Ngưỡng nguyện đức
vua được trường thọ. Mặc dầu bàn tay độc ác của người
đã xẻo thịt và cắt chân tay tôi, một tâm hồn trong sạch
không khi nào biết oán giận." (Jàtaka Stories, Túc
Sanh Truyện, tập iii, trang 28). Khi Bồ Tát bị ai làm
tổn thương Ngài nghĩ rằng: "Người làm hại
ta hôm nay có lẽ đã quen biết với ta trong một kiếp sống
quá khứ nào, và vô tình hay cố ý, ta đã cột oan trái với
người ấy. Cũng có thể đây là quả xấu mà ta đã gieo
nhân hồi nào trong dĩ vãng. Chính đây là kết quả của một
hành động bất thiện của ta trong quá khứ. Tại sao ta trở
lại oán giận người làm hại ta?" Nếu có kẻ ngã mạn
đến trêu ghẹo hoặc gây gổ với Bồ Tát, Ngài cũng giữ
tâm bình thản. Về đức tánh nhẫn nại,
trong kinh Kakacupama Sutta Ðức Phật dạy : "Dầu có bọn cướp
đến bắt con và dùng gươm giáo cắt lìa tay chân con đi nữa,
hãy luôn luôn giữ tâm trong sạch, vì nếu để cho tâm có
những tư tưởng không lành tức là con đã không làm theo đúng
lời dạy của Như-Lai. "Hãy tinh tấn rèn
luyện cho được như thế nầy: giữ tâm luôn luôn trong sạch.
Không khi nào thốt ra lời xấu. Khoan hồng độ lượng, bi mẫn
với tâm từ. Không oán giận, không ác ý với ai. "Những tư tưởng
từ bi của con phải bao trùm tất cả chúng sanh, cho đến những
tên cướp tàn ác. Hằng ngày cố gắng làm như vậy, con sẽ
rải ra khắp thế gian một tình thương rộng lớn, bao la, mỗi
ngày mỗi phát triển, vô biên, vô lượng, một tình thương
đem lại an lành cho tất cả và coi tất cả là một, đồng
nhất thể." Thực hành đức tánh
nhẫn nại và khoan hồng, thay vì thấy những điều xấu xa
của kẻ khác, Bồ Tát cố gắng tìm cái tốt cái đẹp
trong mọi người, mọi vật. 7. Chân Thật (Sacca) Chân Thật là Ba La Mật
thứ bảy. Sacca (chân thật) có nghĩa là giữ tròn lời
hứa. Ðó là một đặc tính của Bồ Tát, luôn luôn hành động
theo lời nói và nói theo hành động (Yathàvàdì
tathàkàri, yathàkarì tathàvàdì, nói sao làm vậy, làm sao
nói vậy). Theo Túc Sanh Truyện Hàrita
Jàtaka (số 431) Bồ Tát không bao giờ thốt ra một lời
nào mà chính Ngài không nghĩ như vậy và nếu phải phạm nhằm
một trong bốn điều kiêng cữ của ngũ giới Ngài cũng không
hề nói dối. Ngài cũng không giấu sự
thật vì muốn giữ lễ phép. Chân thật là kim chỉ
nam của Bồ Tát. Ngài tự xem có bổn phận phải luôn luôn
giữ lời. Trước khi hứa với ai điều gì Ngài thận trọng
suy nghĩ. Khi đã thốt ra lời rồi thì quyết định phải giữ,
dầu có phải hy sinh mạng sống cũng ưng chịu. Trong Túc Sanh Truyện Hiri
Jàtaka (số 363) Bồ Tát khuyên dạy: "Phải thực hiện
cho kỳ được những điều đã hứa. Phải biết từ chối,
không hứa những điều không làm được. Bậc thiện trí thức
không muốn thân cận với hạng người nói dối." Túc Sanh Truyện Mahà
Sutasoma Jàtaka (số 537) cũng có chép lại tích chuyện một
vị Bồ Tát hy sinh mạng sống để giữ lời hứa. "Giống như sao mai
mà ta thấy buổi sáng trên trời. Ngày nào như ngày nấy, lặng
lẽ xuất hiện nơi vị trí của nó, không sai chạy. Năm tháng
trôi qua, sao mai vẫn y hẹn. Lời nói của bậc thiện trí thức
cũng phải đúng như vậy. Không khi nào lệch khỏi sự thật,
không hề sai hẹn." Bồ Tát thật là chánh
trực, thành thật và trong sạch. Nghĩ sao nói vậy và luôn
luôn dung hòa tư tưởng, lời nói và việc làm. Trong mọi việc, Ngài
luôn luôn ngay thẳng và không hề sai chạy. Không giả dối,
không chút sai ngoa giữa thân tâm và lời nói, vì Ngài xem đó
là quy tắc của đời sống và quyết nghiêm chỉnh thọ trì
giới luật. Ðời tư thế nào, đời công như thế ấy. Bồ Tát không dùng lời
nịnh bợ để mua lòng người khác, không hăng hái nhất thời
để được đời ca tụng, không khoe khoang cái tốt, cũng không
che đậy điều xấu của mình. Ngài khen tặng những ai đáng
khen, chê trách những người đáng chê, và làm như vậy, không
vì lý do nào khác hơn là vì lòng bi mẫn. Nhưng Bồ Tát không
nói tất cả sự thật. Sự thật nào không
đem lại lợi ích và hạnh phúc cho người khác thì Ngài
không nói ra. Trái lại, sự thật nào có lợi cho ai khác, dầu
có bị thiệt hại cho mình đi nữa Ngài cũng nói. Bồ Tát tôn trọng lời
nói của người cũng như tôn trọng lời nói của mình. 8. Quyết Ðịnh (Adhitthàna) Theo liền sau hạnh
Chân Thật (Sacca) là đức tánh Quyết Ðịnh (Adhitthàna),
có nghĩa lập tâm chắc chắn không thối chuyển. Nếu không
có sự quyết định vững chắc nầy nầy ắt khó mà thực
hành các Ba La Mật khác. Ta có thể so sánh phẩm hạnh Quyết
Ðịnh với nền tảng của một tòa nhà to lớn. Nhờ hùng lực
của một ý chí bất thối, Bồ Tát phá tan các chướng ngại
ngổn ngang trên đường. Ngài một mực ngó ngay, nhắm thẳng
mục tiêu. Bệnh hoạn, phiền não, thất bại v.v... không
làm cho Ngài chợp mắt lãng quên sứ mạng thiêng liêng. Như Bồ Tát Gotama (Cồ
Ðàm), đã quyết định từ bỏ ngai vàng và cuộc đời
vương giả để tìm giác ngộ hoàn toàn. Trong sáu năm trường,
Ngài phấn đấu mãnh liệt phi thường, phải chịu đựng
bao nhiêu kham khổ và phải đối phó với biết bao nỗi khó
khăn. Rồi đến lúc quyết định, khi cần sự giúp đỡ bên
ngoài hơn bao giờ hết, thì năm vị đệ tử lại bỏ Ngài
ra đi. Ngài vẫn bền gan một lòng một dạ cố gắng thêm,
và cố gắng thêm mãi cho đến lúc thành tựu mục tiêu cuối
cùng. "Giữa rừng già một
mình phấn đấu. Không có chi làm lay chuyển sự quyết định
của Ngài, Bồ Tát không khác nào ngọn núi đá vững chắc.
Bão táp phong sương liên miên dồn dập, núi vẫn vững như
trồng, chống chỏi trời cao." Sự quyết định của
Bồ Tát cứng như sắt, vững như núi. Ngài tự đặt ra những
nguyên tắc để sống và không gì làm cho Ngài xa lìa nếp sống
quy củ ấy. Khuyến khích làm điều thiện là một việc rất
dễ, nhưng không ai có thể xúi giục Ngài hành động ngược
lại nguyên tắc. Lắm khi Bồ Tát mềm mại và dịu dàng như
một tai hoa, nhưng cũng có lúc Ngài tỏ ra vững chắc và cứng
rắn như một tảng đá. 9. Tâm Từ (Mettà) Tâm Từ quan trọng nhất
trong các Ba La Mật. Không có danh từ nhẹ nhàng duyên dáng
nào trong tiếng Anh tương đương với Phạn ngữ Mettà
(Từ). Có thể tạm dùng những danh từ hiền lành, hảo
tâm, thân ái hay tâm từ để diễn đạt lòng thành thật ngưỡng
nguyện cho tất cả chúng sanh, không từ bỏ sanh linh nhỏ
bé nào, đều được an lành hạnh phúc. Chính tâm Từ (Mettà)
thúc giục một vị Bồ Tát từ khước sự giải thoát
riêng rẽ của mình để cứu độ tha nhân. Tâm Ngài đã thấm
nhuần tình thương vô hạn vô biên đối với tất cả, không
phân biệt giai cấp, chủng tộc, màu da, hay nam nữ. Ngài là
hiện thân của tình thương đại đồng, không làm ai sợ
mà cũng không sợ ai. Những con thú đơn độc ở giữa chốn
núi rừng là bạn thân của Ngài và chính nhờ sống chung với
loài cầm thú mà Ngài đã nuôi dưỡng tình tương thân, tương
ái ấy. Ngài luôn luôn ôm ấp trong lòng một tình thương vô
hạn đối với tất cả chúng sanh. Tâm Từ (Mettà)
trong Phật Giáo phải được phân biệt với sự trìu mến
riêng một người (pema), và tình thương thiên về nhục dục.
Trìu mến sanh lo sợ và phiền muộn. Tâm Từ đem lại an
vui, hạnh phúc. Nên ghi nhận rằng khi
thực hành tâm Từ, ta không quên mình. Mettà (tâm Từ)
phải được rải cho kẻ khác cũng như cho ta. Tâm Từ không
phân biệt "ta" và "người". Tâm Từ trong Phật
Giáo bao trùm toàn thể càn khôn vạn vật mà trong đó cũng
có ta. Túc Sanh Truyện Mahà Dhammapàla Jàtaka (số 385) cho biết
có một vị Bồ Tát trẻ tuổi kia rải tâm Từ đồng đều,
đến luôn cả người cha tàn ác đã hạ lệnh hành hình
Ngài, đến tên đao phủ, đến người mẹ thân ái đang xót
xa than khóc, và cũng rải cho chính bản thân từ tốn của
Ngài. Tâm Từ có oai lực rất
huyền bí, và oai lực nầy có thể gieo ảnh hưởng cho những
người ở gần và những người ở xa. Một tấm lòng trong
sạch đã rải ra năng lực từ ái như vậy có thể đổi dữ
ra lành, đổi ác ra thiện, có thể làm cho một con ác thú
trở nên ngoan ngoản như chó, như mèo, làm cho kẻ hung tợn
sát nhân trở thành một người hiền lành như thánh. Oai lực huyền bí ấy
không phải tìm ở đâu xa lạ. Nó nằm trong phạm vi năng lực
của mọi người. Chỉ một chút cố gắng là thực hiện
được nó. Ðức Phật đã có lần
dạy: "Ta sống trên một
ngọn núi, giữa đám sài lang hổ báo, và để tự bảo vệ
không có gì khác hơn tâm Từ của ta. Chung quanh là sư tử,
cọp, beo, nai, hươu các thứ. Ngoài ra là rừng rậm cỏ
hoang, không có con vật nào sợ ta và ta cũng không sợ con
vật nào. Chính oai lực của tâm Từ nâng đỡ, bảo vệ và
giúp ta sống yên ổn." Khi ta thương người, tức
nhiên người thương ta. Không có một động lực tương phản
nào, không có sự rung động thù nghịch nào, không có tư
tưởng trái ngược nào có thể va chạm đến một người
đã được hào quang của tâm Từ bảo vệ. Tâm yên tĩnh là ta sống
trong cảnh thiên đàng và cảnh thiên đàng ấy do chính ta tạo. Có tâm Từ là có hạnh
phúc. Sống lân cận với người có tâm Từ cũng được hưởng
phần nào trạng thái mát mẻ. Nếu thường ngày trau giồi
và thể hiện tâm Từ bằng lời nói và hành động, tự nhiên
bức màn ngăn chận giữa "ta" và "người" dần
dần tan biến. Sự phân biệt giữa "người" và
"ta" dần dần biến mất, và cái "ta" sẽ đồng
nhất với toàn thể chúng sanh. Không còn ta nữa. Cuối cùng
ta sẽ đồng hóa với tất cả (Sabbattatà). Ðó là mức
cùng tột của tâm Từ, Mettà. Bồ Tát nới rộng tâm
"Từ" bao trùm tất cả mọi chúng sanh và tự mình
đồng hóa với tất cả, không phân biệt giai cấp, chủng tộc,
màu da, hay nam nữ. Chính tâm Từ trong Phật Giáo phá tan mọi
chấp nê chướng ngại giữa người và người. Ðối với một
vị Bồ Tát không có người thân kẻ sơ, không có kẻ thù
người lạ, không có hạng người bị ruồng bỏ, cũng không
có hạng người cao sang quyền quý phải sợ sệt không dám
động đến. Tâm Từ đại đồng của
Phật Giáo đặt nền tảng trên sự hiểu biết sáng suốt
và xây dựng tình huynh đệ vững chắc giữa tất cả chúng
sanh. Bồ Tát thật sự là công dân thế giới, lúc nào cũng
hiền hoà, thân ái và bi mẫn. 10. Tâm Xả (Upekkhà) Upekkhà
(tâm Xả) là Pàrami (Ba La Mật) thứ mười.
Phạn ngữ Upekkhà
do hai căn "upa" và "ikkha" mà ra. "Upa"
là đúng đắn, chân chánh, không thiên vị (yuttito). "Ikkha"
là trông thấy, nhận định, suy luận. Vậy Upekkhà là
trông thấy đúng đắn, nhận định chân chánh, suy luận vô
tư, tức không luyến ái cũng không oán ghét. Không ưa thích
cũng không ruồng bỏ. Danh từ Upekkhà
(Xả) ở đây không phải được dùng trong ý nghĩa lạnh lùng,
lãnh đạm, hay trong nghĩa vô ký, tức không-vui-không-buồn. Xả Ba La Mật cực kỳ
quan trọng, mà cũng rất khó thực hành, nhất là đối với
hàng cư sĩ, những người còn phải lăn lóc trong thế gian
vô thường, biến đổi. Khinh rẻ, phỉ báng,
nguyền rủa, là thường tình. Ðược và thua, danh thơm và
tiếng xấu, ca tụng và khiển trách, lợi lộc và lỗ lã,
đau khổ và hạnh phúc đều là những việc thường xảy ra
trong đời. Giữa những thăng trầm của thế sự Bồ Tát
luôn luôn giữ tâm bình thản. Giữa những cơn giông tố của
trường đời, Bồ Tát không hề xúc động. Ngài cứng rắn
và vững chắc như tảng đá to sừng sựng giữa trời. Ðó
là tâm xả. Trong những lúc an vui hạnh
phúc và giữa những nghịch cảnh, trước những lời ca tụng
hay khi bị khiển trách, Bồ Tát luôn luôn giữ tâm bình thản.
Vững như voi, không run sợ trước tiếng động. Chắc như
trụ đồng, miệng lằn lưỡi mối không làm Ngài chao động.
Như gió, thổi ngang màn lưới mà không bị vướng mắc
trong lưới, Ngài sống giữa chợ người mà không luyến ái
những lạc thú huyền ảo và vô thường của đời người.
Như hoa sen, từ bùn dơ nước đục, vượt lên trên bao
nhiêu quyến rũ của thế gian, Ngài riêng sống trong không
khí tự do, luôn luôn yên tĩnh, luôn luôn tinh khiết và an
vui. "Trong hạnh phúc, trong phiền lụy, lúc thăng,
lúc trầm, ta phải giữ tâm như đất. Cũng như trên đất ta
có thể vứt bất luận vật gì, dầu chua, dầu ngọt, dầu
sạch, dầu dơ, đất vẫn thản nhiên, một mực trơ trơ. Ðất
không giận, cũng không thương." (Warren, Buddhism in
Translations) Một đặc điểm quan
trọng khác của Bồ Tát là đức tánh công minh, chánh trực.
Trong lúc xét đoán, nhờ Ngài giữ được tâm Xả nên không
bị ảnh hưởng của tham dục (chanda), sân hận (dosa),
sợ sệt (bhaya) và si mê (moha) làm mù quáng. Xuyên qua mười pháp Ba
La Mật mà mỗi vị Bồ Tát đều cố gắng thực hành đến
tột độ, ta có thể nói rằng cuộc sống của một vị Bồ
Tát là gương hy sinh cao cả về kỷ luật nghiêm khắc, là từ
bỏ tất cả những gì trần tục, là giác ngộ hoàn toàn,
là nhẫn nhục, chân thật, không ngừng kiên trì nỗ lực,
là một ý chí sắt đá, một tinh thần vững chắc và hoàn
toàn bình thản. * * * Ngoài mười Ba La Mật,
Bồ Tát còn phải giữ tròn ba đức hạnh (cariyà) là:
Buddhi Cariyà, làm việc thiện với trí tuệ luôn luôn
sáng suốt, Nàtyattha Cariyà, tích cực hoạt động để
tạo an lành cho thân nhân quyến thuộc, và Lokattha Cariyà
là tận lực phục vụ tất cả chúng sanh nhằm cải thiện
toàn thế gian. Trong ba hạnh, hạnh thứ
nhì là tạo an lành cho thân bằng quyến thuộc. Ðây không
phải là thiên vị, đặt bà con thân thuộc lên trên người
khác, mà chỉ vì những người nầy gần gũi, thân cận hơn.
Ðây không phải là một hành động ích kỷ, mà là một việc
làm hợp lý. Giữ tròn ba đức hạnh tốt đẹp và thực
hành đúng đắn mười Ba La Mật, trôi giạt đó đây theo
dòng nghiệp lực, sanh-tử, tử-sanh trong vô lượng kiếp, Bồ
Tát dần dần vượt qua những cơn bão táp của biển trầm
luân sanh-tử triền miên. Có khi Bồ Tát tái sanh
làm Trời Ðế Thích hoặc một vị Trời tươi sáng nào.
Lúc khác, Ngài trở xuống làm người, sang hay hèn, hoặc trở
lại làm thú để rồi sau cùng, khi đã thực hiện tròn đủ
mười pháp Ba La Mật, Ngài sanh lên cung trời Tusita (Ðấu Xuất).
Nơi đây Ngài chờ đủ duyên kỳ, trở xuống trần gian lần
cuối cùng để hoàn tất giai đoạn tiến hóa đến bậc Chánh
Ðẳng Chánh Giác (Sammà Sambuddha). Không nên lầm tưởng
rằng Bồ Tát cố ý tái sanh trong nhiều cảnh giới khác
nhau để thâu thập kinh nghiệm. Không ai tránh khỏi định
luật nghiệp báo, và chỉ có luật nhân quả quyết định
kiếp sống vị lai của một chúng sanh. Chỉ có chư Phật và
chư vị A La Hán là không còn tạo nghiệp mới và không còn
bị luân hồi quả báo. Tuy nhiên, nhờ phước
báu dồi dào, Bồ Tát cũng có vài oai lực đặc biệt. Thí
dụ như khi sanh vào cảnh Phạm Thiên mà đời sống ở cõi
nầy dài thăm thẳm, Ngài có thể dùng ý lực mạnh mẽ, chấm
dứt đời sống ở đó và tái sanh vào một cảnh giới thuận
lợi để thực hành mười Ba La Mật dễ dàng hơn. Chú Giải Túc Sanh Truyện
(Jàtaka) ghi chép rằng ngoài cảnh giới mà Bồ Tát có
thể dùng chí lực chuyển kiếp tái sanh vào đó (adhimutti-kàlakiriyà,
cái chết theo ý muốn) còn có mười tám cảnh giới khác
mà một vị Bồ Tát, dầu muốn dầu không, không bao giờ
tái sanh vào. Thí dụ như Ngài không thể tái sanh vào hoàn cảnh
câm hay điếc, hoặc làm một chúng sanh hoàn toàn tà kiến (niyata
micchàditthi) tức là không tin tưởng nơi định luật nhân
quả. Bồ Tát có thể tái sanh vào cảnh thú, nhưng dưới hình
thức một con thú không lớn hơn voi và không nhỏ hơn chim mỏ
nhác. Ngài có thể bị sa đọa
vào một trong bốn khổ cảnh (apàya) nhưng không đến
nỗi phải lâm vào trạng thái cực kỳ khổ sở của cảnh
nầy. Bồ Tát không tìm cách tái sanh vào cảnh Vô Phiên
Thiên (suddhàvàsa) là cảnh giới mà chư vị A Na Hàm,
sau khi bỏ xác, về đó an nghỉ trước khi đạt thành Ðạo
Quả A La Hán. Ngài cũng không muốn tái sanh vào những cảnh
giới vô sắc (arupaloka) vì nơi đây không có cơ hội
để phục vụ. Ta lại có thể hỏi:
"Một vị Bồ Tát có biết rằng trong vô lượng kiếp
luân hồi Ngài sẽ trở thành Phật không?" Ðôi khi biết. Lắm
lúc Ngài cũng không biết. Theo Túc Sanh Truyện (Jàtaka),
Bồ Tát Gotama biết trước rằng sau khi tận lực cố gắng,
Ngài sẽ đắc Quả Phật. Truyện Visayha Setthi Jàtaka
(số 340) chép rằng một ngày kia Trời Ðế Thích (Sakka)
đến đảnh lễ Ðức Phật và hỏi tại sao Ðức Phật lại
có tâm lực vô cùng vô tận như vậy. Ðức Phật trả lời
rằng vì Ngài không có ý định riêng hưởng một hồng ân
nào trong tam giới (Dục Giới, Sắc Giới, Vô Sắc Giới) mà
mục đích của Ngài là chứng đạt Ðạo Quả Tối Thượng,
Chánh Ðẳng Chánh Giác. Trái lại, trong vài kiếp khác, chẳng
hạn như kiếp làm Jotipala (Majjhima Nikàya, Ghatìkara
Sutta,số 81), chẳng những Ngài không nhớ đến chí nguyện
cao cả của mình mà lại còn xúc phạm đến một vị Phật,
Ðức Phật Kassapa. Cũng nên nói thêm rằng chính Ðức Phật
Kassapa đã khai tâm điểm đạo, thọ ký cho Ngài lần cuối
cùng. Chúng ta là những người
đã tận dụng đời sống quý báu nầy để phục vụ thế
gian, chúng ta cũng có thể trở thành một vị Bồ Tát.
Không nên nghĩ rằng lý tưởng của Bồ Tát, hay Bồ Tát Ðạo,
chỉ dành riêng cho một hạng người xuất chúng. Cái chi mà
một người làm được, người khác cũng có thể làm được.
Miễn là có đủ hùng lực và cố gắng cần thiết thì việc
chi cũng có thể thành tựu. Vậy, cũng nên nỗ lực
tích cực lập công bồi đức để tạo trạng thái an lành
cho ta và cho kẻ khác. Và cũng nên chọn lấy lý tưởng phục
vụ cao cả và toàn thiện làm mục tiêu cho đời sống. Phục vụ để trở
nên hoàn toàn và hoàn toàn để phục vụ. (trở về Phần
1) [3] Danh từ bhikkhu,
tỳ khưu, xuất nguyên từ căn 'bhikkha' có nghĩa là van
xin. Như vậy, theo đúng ngữ nguyên "bhikkhu" có
nghĩa là "người xin". -ooOoo- Chân thành cám ơn Bác
Phạm Kim Khánh đã gửi tặng bản điện tử (Bình Anson, 05-2002) [Trở
về trang Thư Mục]
This document is written in Vietnamese, with Unicode Times
font
Phạm Kim Khánh dịch
"Trong đau khổ, tôi không khấn vái, mong chờ được cứu
độ mà có đủ tâm trí để chinh phục cơn đau.
"Trong lo âu sợ sệt, tôi không khát khao cầu mong được
cứu vãn mà hy vọng đủ kiên trì phấn đấu để tự giải
thoát."
updated: 22-08-2004