ó một vấn
đề để chúng ta phải suy nghĩ là có bao giờ bỏ ra chút ít thời gian
để tự tìm thấy những mối quan hệ giữa những khía cạnh tế nhị
của cuộc đời Ðức Phật với cuộc tu và đời sống của chúng ta hay không. Ðó
là một việc làm hết sức ý nghĩa đối với chúng ta hôm nay, dù
xét về thời gian chúng ta đã là những hậu nhân sanh sau Ngài đến
hàng mấy mươi thế kỷ. Chúng ta đã học hỏi được điều gì,
từ kiến thức sách vở cho đến những ứng dụng thực tế ngay trong
chính đời sống mình?
Có lắm cách nhìn về Ðức Phật. Trước hết, Ngài được xem là một
nhân vật lịch sử có thật, đã ra đời tại miền Bắc Ấn Ðộ vào
khoảng thế kỷ thứ 5 hoặc thứ 6 trước Tây Lịch và đã trở thành một
Ðức Phật ở tuổi 35. Bằng vào cách nhìn mang tính sử học và dung dị như
vậy, ta có thể hiểu Ngài một cách chi tiết và điển hình bằng
thái độ, tâm tư, trí tuệ trong tinh thần đồng loại.
Còn một cách nhìn khác nữa về Ðức Phật là chúng ta có thể xem
Ngài như một biểu tượng căn bản của tất cả giá trị nhân tính. Như vậy
Ðức Phật từ cách hiểu này là một hình thái phô diễn trọn vẹn của
một tâm hồn giác ngộ và tỉnh thức, một trình độ tâm linh nằm ngoài tất cả
phiền não và hư ngụy, tà vạy.
Sự thông thuộc về cuộc đời Ðức Phật chẳng khác gì sự dấn bướcvào
một cuộc hành trình mà qua đó, ta sẽ tìm thấy những mô hình nhân cách căn
bản nhất được phô diễn trọn vẹn. Trong cả hai cách nhìn trên về
Ðức Phật, một con người lịch sử hay một biểu tượng sống, đều có
thể giúp ta thấu suốt được những quy luật chung nhất cho một lý
tưởng thăng hoa tuyệt vời ngay trong chính những kinh nghiệm sống của
Ngài. Ðể từ đó, hình ảnh về Ðức Phật không còn là một huyền
thoại trừu tượng xa xôi đối với chúng ta qua bất cứ một khái niệm cách
ngăn nào về không gian và thời gian cả, mà lúc này chính Ðức Phật và
những mẫu chuyện đời về Ngài tự nhiên hiển hiện và sống dậy
một cách sinh động ngay trong tâm hồn cũa mỗi chúng ta như một phép sống
tất yếu và phổ cập. Có thể nói đây chính là con đường giúp ta
nhận diện tất cả những cảm nghiệm của mình ở một quy mô lớn rộng
hơn, đồng thời đó cũng là một mối giao hòa và gần gũi với Ðức Phật có
nhiều ý nghĩa nhất mà chúng ta có thể thực hiện bằng cách
nhìn lại con đường Ngài đã đi qua. Chúng ta có thể nối bước theo Ngài
bằng cách tự biết nêu ra và giải đáp những trăn trở: Thế nào là
bản chất của đời sốngvà đâu là cội nguồn của tất cả khổ đau mà chúng ta
vẫn đang gánh chịu?
Trong tác phẩm Người Anh Hùng Muôn Mặt (xuất bản tại New York năm 1971),
Joseph Campbell, một học giả trứ danh người Mỹ, đã qua đó, mô tả lại
toàn bộ con người Ðức Phật xuyên qua bốn giai đoạn, mà ông gọi là
những chặng đường thể hiện đức tính đại hùng đại lực của Ðức
Phật trong suốt hành trình hướng đến quả vị tối thượng của bậc Chánh
Ðẳng Giác.
Bốn giai đoạn đó được trình bày bằng cách kết hợp sinh động những
khía cạnh mang tính đời thường trong cuộc đời Ðức Phật với kinh nghiệm
tâm linh của chính mình, chúng ta sẽ tìm được một nguồn động lực khích
lệ hết sức lớn lao cho mỗi chặng đường tu của mình. Càng nhìn
vào đời sống của Ðức Phật, chúng ta càng nhận được nhiều niềm vui
cho nội tâm. Bởi vì có lưu ý đến đời sống tinh thần vốn vĩ đại
và mãnh liệt của Ngài, chúng ta sẽ được những tác động sâu sắc cho
đời sống nội tâm bản thân.
Khi mới thoạt nhìn hoặc thoáng nghe về những cuộc phiêu lưu của các
nhà thám hiểm lừng danh thế giới, chúng ta thường có thói quen liên
tưởng đến những cuộc khám phá ly kỳ, hấp dẫn mang tính huyền thoại
hay điện ảnh. Ta có thể tha hồ tưởng tượng đến những thiên
đường bát ngát có cỏ xanh. Trời đẹp, những hồ nước trong vắt, những
miền xa, xứ lạ đẹp như mơ, mà ít khi chịu nghĩ tới những muỗi mòng,
rắn rít, những gió mưa lạnh lẽo nơi núi rừng, những cơn đói khát cùng vô
vàn những hiểm nguy bất trắc mà các nhà thám hiểm đó đã phải trải
qua bằng cả tính mạng. Trong khi đó, chính những cái nghiệt ngã này mới
thật sự là toàn bộ cuộc hành trình của các nhà thám hiểm. Con đường
khám phá ra bản chất của đời sống, hay nói khác đi, hành trình giác ngộ
của chúng ta cũng tương tự như vậy. Có nghĩa là mỗi người tu hành
đều phải đi qua biết bao khổ lụy và thử thách ngay trong chính từng
bước đi của mình. Chúng ta luôn dễ dàng rơi vào những cạm bẫy của cuộc tu
và sẵn sàng tự đánh mất chính mình qua cái nhìn vọng ngoại vốn chẳng
bến bờ ngay trong chính pháp môn mà mình vẫn xem là đạo lộ giải thoát.
Campbell đã chọn lấy thời điểm Bồ tát được thọ ký lần
đầu tiên là giai đoạn bắt đầu cho hành trình đi tìm Phật quả của
Ngài. Theo kinh điển nguyên thủy thì cách đây vô số kiếp sống
(kể chính xác là thời gian bốn A Tăng Kỳ và một ức đại kiếp), Ðức
Phật Thích Ca trong một kiếp nọ, dĩ nhiên lúc này Ngài vẫn còn là
một vị Bồ tát, đã là một vị ẩn sĩ tên Sumedha và khi đó nhằm vào thời
kỳ ra đời của một Ðức Phật Toàn giác có Hồng danh là Dìpankara (Nhiên
Ðăng). Một hôm nghe tin Ðức Phật sắp sửa ngự đi du hóa ngang qua một địa
phương và dân chúng sở tại đang ra sức sửa chữa đường sá để đón
tiếp Ngài cùng Chư Thánh Tăng, Sumedha đã tình nguyện tiếp sức
với họ bằng cách nhận làm một đoạn đường được xem là khó khăn nhất.
Công việc đang dở dang nửa chừng thì Ðức Phật và Chư Tăng đã tới nơi.
Xúc động mãnh liệt trước hình ảnh của Ðức Phật Dìpankara, ẩn sĩ
Sumedha lập tức hướng tâm tới một quả vị như vậy mà mình có thể hy
vọng đạt được trong tương lai nên đã nhanh chóng nằm dài xuống đất,
ngay trên khoảng đường sình lầy để lấy thân mình làm chiếc cầu cho
Ðức Phật cùng chư Thánh Tăng bước qua, với một tấm lòng tín thành
tuyệt đối để cầu mong Phật quả, đồng thời nói lên lời phát
nguyện của mình trước mặt Ðức Phật Dìpankara.
Thấy rõ được công đức và tâm lực của vị ẩn sĩ chắc chắn sẽ dẫn
đến sự thành tựu tâm nguyện ấy một cách như ý, Ðức Phật
Dìpankara liền tuyên bố trước đại chúng rằng vị ẩn sĩ này chắc chắn
sẽ được toại nguyện sau một thời gian dài tu dưỡng thêm nữa các giá
trị đạo hạnh của một bật Toàn Giác. Kể từ sau lời thọ ký này
của Ðức Phật Dìpankara, ẩn sĩ Sumedha đương nhiên được toàn thể nhân
thiên xem là một Ðức Phật tương lai.
Trong kinh Bổn Sanh đã kể lại rất nhiều những nỗ lực tu tập Ba
La Mật của Bồ Tát trong suốt vô số kiếp sống luân hồi trước khi trở
thành một Ðức Phật. Ba La Mật ở đây là những giá trị đạo hạnh mang ý
nghĩa trang bị cho quả vị Toàn Giác: Hào sảng, độ lượng, trí tuệ, bình
tâm, can đảm, chân thật, nghị lực... trong đời sống thường nhật của mình.
Những nỗ lực để trưởng dưỡng các giá trị đạo đức đó chắc chắn
không phải là vô nghĩa, mà ngược lại, đó là những nguồn nhân tố trợ lực
hùng hậu cho tất cả nhữngthành quả tu tập tuyệt vời nhất.
Sau bao kiếp sanh tử và tu tập với một đạo lực và thời gian nhất
định, trong kiếp sống cuối cùng, Ðức Bồ Tát đã sanh làm một vị hoàng
tử của tiểu vương quốc thuộc Hoàng tộc Thích Ca, tính theo địa danh của
hôm nay chính là miền đất biên giới giữa xứ Nepal và Ấn Ðộ. Lúc
bấy giờ là khoảng thế kỷ thứ sáu trước công nguyên. Trong ngày Bồ
Tát chào đời, các nhà thông thái của vương quốc đã đồng loạt tiên tri
rằng sau này Hoàng Tử hoặc sẽ trở thành một bậc Ðại đế uy chấn tứ hải
hoặc nếu ra đi xuất gia thì sẽ trở thành một bậc Ðại Giác. Phụ vương
của Bồ tát dĩ nhiên chỉ muốn con mình kế thừa và phát huy Vương
nghiệp nên đã bằng đủ mọi cách bố trí tất cả những điều
kiện hạnh phúc khoái lạc để mong Hoàng tử không có cơ hội chán đời
mà phải luôn triền miên đắm chìm đời sống nhung lụa thế tục. Bồ
Tát có đến ba tòa lâu đài được thiết kế thích hợp và tiện
nghi để có thể sống thoải mái trong từng thời tiết vốn vô cùng
khắc nghiệt của vùng Bắc Ấn. Quanh Ngài luôn có vô số nhạc sĩ, vũ
công và các mỹ nữ kiều diễm nhất được tuyển chọn thật cẩn thận
tử khắp nơi về.
Nói chung, Ðức vua đương triều đã dùng hết khả năng của mình
để cách ly Bồ Tát với cuộc đời bên ngoài, trong một cõi thiên đường
vàng son chỉ với mục đích duy nhất là để giữ chân đứa con trai có
thiên tư khác phàm của mình.
Năm Bồ Tát lên 29 tuổi, một hôm thưa với vua cha xin được xuất cung
để du ngoạn ngoại thành. Vua cha dĩ nhiên không có lý do để từ
chối ước muốn đó của con mình nhưng trước hết Ngài đã kín đáo ra
lịnh cho mọi người sơn sửa, trang hoàng từ đường sá cho đến nhà
cửa dân chúng ở những nơi mà hoàng tử sẽ đi qua. Theo lệnh vua, tất cả
những gì xấu xí, héo úa, buồn thảm... khả dĩ khơi gợi ở Bồ Tát một chút
động tâm, đặc biệt là ý hướng chán đời, đều phải được thu
dọn, che khuất khỏi tầm mắt của Ngài.
Tương truyền rằng ngay khi BồTát đang dạo qua một khoảng đường trong
thành phố, có bốn vị thiên nhân đã từ cõi trời hiện xuống hoá ra bốn
hình ảnh nhằm khích động và đánh thức ở Bồ Tát lý tưởng giải thoát
mà bấy lâu nay Ngài đã tạm thời lãng quên. Mỗi vị thiên nhân tạo ra
một hình ảnh khác nhau: Một cụ già lụm cụm di chuyển nặng nề như đã
mất hết sức sống, một bệnh nhân đang quằn quại bên lề đường,
một tử thi sắp sửa mang đi an táng. Cả ba hình ảnh này đều là những
khuôn mặt thật của đời sống mà Bồ Tát lần đầu tiên trông thấy từ suốt 29
năm qua trong đời mình. Cứ trước mỗi hình ảnh như vậy, Bồ Tát lại hỏi
người đánh xe cho mình sao trên đời lại có những cảnh tượng ghê gớm như
vậy. Vẫn theo kinh điển truyền thống, người xa phu của Bồ Tát đã do
thần lực khiển tâm từ các thiên nhân nên đột nhiên thao thao bất
tuyệt giải thích cho Ngài rằng đó là những bi kịch tất yếu của một
kiếp người, một thảm trạng chung mà tất cả những ai đã trót sinh ra trong
đời này cũng phải đều gánh chịu. Hình ảnh thứ tư, vẫn do một thiên
nhân hóa hiện, là một vị Sa môn du phương. Bồ tát lại hỏi người xa phu
rằng sao giữa phố thị phồn hoa với biết bao nam thanh nữ tú vẫn tô lục
chuốt hồng này lại có một người từ phong thái cho đến trang phục
đều khác đời như vậy. Chàng xa phu lại thưa rằng đó là một vị xuất
gia sống đời không nhà cửa với mục đích tầm cầu cứu cánh giác ngộ và
giải thoát.
Những hình ảnh do các thiên nhân hóa hiện trên đây đã làm sống dậy
ở Bồ Tát một nguồn đạo lực vốn đã được huân tập và tiềm tàng từ
vô số kiếp tiền thân. Những hình ảnh đó đã khơi gợi ở Ngài những
vấn đề sâu sắc nhất: Thế nào là bản chất thật sự của cuộc tử sanh?
Cái gì là động lực thúc đẩy chúng tồn tại? Làm sao mọi người chấm
dứt đau khổ? Và vấn đề tối hậu chính là khả năng tìm ra một con
đường giải thoát thật sự.
Còn chúng ta thì sao, mỗi người đã tìm thấy cho mình một nguồn động
lực nào cho chính cuộc tu của bản thân? Ðã có một vị thiên sứ nào hiện
đến nhắc nhở cho chúng ta hay chưa? Cũng như Ðức Phật, mỗi người
trong chúng ta đều có một cuộc đời. Chúng ta phải tự biết lắng nghe
và chắt lọc những tiếng gọi từ đời sống để tỉnh thức như
Ngài. Trong từng bước đi đầu tiên của cuộc hành trình tự hóa bản thân, sự
phản tỉnh, tức từng phút giây trực cảm tất cả thực tại, sẽ là con đường
giúp ta những tra vấn sâu sắc, gây tạo cho chúng ta những động lực hùng hậu
và cũng đồng thời vạch lối, mở ngỏ cho những thao thức căn bản nhất.
Giai đoạn thứ hai của cuộc hành trình mà Ðức Bồ Tát đã phải đi qua
như một sứ mệnh của bậc đại hùng, đó chính là cuộc ra đi vĩ đại của
Ngài, cuộc xuất gia của một ông hoàng. Có làm khơi dậy những tiềm lực
nội tâm mà bấy lâu nay vẫn bị khuất kín, chúng ta mới bắt đầu bỏ được
những quan kiến và sinh phong mang tính lề thói, tập quán về cuộc
đời và bắt đầu biết vươn mình hướng về tất cả những gì là sự
thật. Sau cuộc gặp gỡ với bốn vị thiên sứ, Bồ tát đã từ bỏ hoàng cung với
tất cả nhung lụa vàng son của nó để dấn thân vào con đường giải thoát.
Trong hình thức một du sĩ tha phương, Ngài đã đến cầu học thiền
định với tất cả các bậc đại sư thời danh và lần lượt chứng đạt tất cả
các tầng thiền định mà đến cả các vị thầy của Ngài cũng không
thể vượt qua. Với trí tuệ tuyệt vời của mình, Bồ Tát tự nhận
thấy rằng tất cả những khả năng thiền định đó thật ra vẫn chưa giải
quyết được cho Ngài vấn đề phiền não cũng như cứu cánh vượt
thoát sinh tử.
Thế rồi sau khi từ giả các vị đã hướng dẫn mình, Bồ Tát đã bỏ ra
sáu năm trời liên tục để khổ luyện tất cả các hình thức ép xác
khắc kỷ, một pháp môn tu hành vẫn được xem là rất phổ biến trong
thời kỳ đó. Nội dung của pháp môn khổ hạnh chỉ đơn giản là những hình
thức tự đày đọa thân xác nhằm mục đích chối bỏ sự ngộ nhận về
một cái Tôi (theo định nghĩa của tư tưởng Ấn Ðộ đương thời) và đè
nén phiền não. Kinh điển ghi lại rằng có một thời gian dài, Bồ Tát
chỉ ăn mỗi ngày một hạt cơm và thân hình Ngài lúc bấy giờ gầy ốm
đến mức chẳng khác gì một bộ xương khô. Có thể nói trong suốt sáu
năm dài đó, Bồ Tát đã thực hiện pháp môn khổ hạnh với tất cả khả
năng sinh lý của một con người. Sau sáu năm khổ luyện như vậy, một
lần nữa, Ngài lại nhận ra rằng con đường đó vẫn chưa phải là đạo lộ
giải thoát đích thực để chấm dứt tất cả khổ đau.
Hai chặng đường đầu của cuộc tu coi như Bồ Tát đã trải qua và lần này
Ngài quyết định đi theo con đường thứ ba mà cũng là con đường
cuối cùng. Ngài ăn uống trở lại bình thường, để tự bồi dưỡng sức
khỏe và hy vọng, qua đó, với một tình trạng tâm sinh lý khả quan, sự
minh mẫn của tâm hồn mới may ra được thành tựu đúng mức. Với một nghị lực
như vậy, Bồ tát tìm đến tĩnh tọa dưới gốc cây Bồ Ðề với lời
nguyền sắt đá rằng sẽ không bao giờ đứng dậy cho tới khi nào thành đạt
được quả vị giác ngộ hoàn toàn. Hôm đó là ngày cuối cùng trước khi Bồ
Tát đắc thành Phật quả. Ngay khi ấy Ma vương, là một ác thần nhiều
quyền lực trên thiên giới cùng tất cả phiền não trong nội tâm Bồ Tát
gần như cùng lúc xuất hiện để quấy nhiễu Ngài bằng tất cả sức mạnh
ghê gớm nhất. Trong kinh điển truyền thống cũng như tác phẩm Người
Anh Hùng Muôn Mặt (trang 32 trong nguyên tác Anh Văn) đều mô tả lại cuộc
đối đầu này của Bồ Tát như là một cuộc chiến kinh thiên động địa:
"Bồ Tát một mình ngồi dưới những cơn mưa gồm toàn đá tảng, sấm sét,
gươm đao, bùn sôi, cát nóng... nhưng Ngài vẫn điềm nhiên như không có
gì xảy ra nhờ một nghị lực và niềm tin mãnh liệt vào đức hạnh của
mình. Ðể rồi sau cùng tất cả các hung khí đó đều trở thành những
chùm thiên hoa rơi xuống chân Ngài như để cúng dường...".
Trên đây là trận chiến giữa Bồ Tát và Ma Vương. Còn trong đời sống
tu tập của mỗi chúng ta hôm nay, liệu có ai dám bảo mình có đủ sức
mạnh nội tâm ngồi im lặng với một sự tỉnh thức cùng một lời nguyền sắt
thép như vậy? Chúng ta hãy tự nhân cách hóa Ma Vương ở đây là những tham
muốn và sân hận, phóng dật và sợ hãi. Như vậy thì trong cuộc tu của mình,
chúng ta vẫn được xem như đã từng có những cuộc đối đầu với ác ma, một
hành trình gian khổ để tìm đến giải thoát. Mỗi nỗ lực của
chúng ta đều là cái dũng khí của bậc đại hùng. Bởi vì đó là một
nguồn nội lực cho từng cảm nghiệm của chúng ta về thực tại mà nếu
so ra thì chính mỗi thực tại có khác gì một đấu trường hay một
chiến trận để thông qua đó, chúng ta mới có dịp thể hiện
trọn vẹn tất cả đạo lực của mình.
Giai đoạn khởi sự cho hành trình tầm cầu Phật quả của Bồ Tát là thời
điểm Ngài được thọ ký để từ đó tự xác định hướng đi,
lý tưởng sống cho suốt dòng sanh tử. Giai đoạn thứ hai là cuộc xuất gia
trong kiếp sống cuối cùng, một thái độ chối bỏ dứt khoát tất cả nhân
sinh quan đời thường bằng một nếp sống thoát tục. Giai đoạn thứ ba là
cuộc đối đầu gay cấn, khốc liệt với tất cả những gì là ma chướng, nói
theo mọi định nghĩa. Và giai đoạn cuối cùng chính là cuộc chứng
đạt Phật đạo tối thượng.
Sau cuộc đọ sức với Ma Vương, Bồ Tát đã suốt đêm thức trắng
để lần lượt nhìn ngắm vạn pháp. Ðầu hôm, bằng khả năng trí tuệ
thiền định của mình, Ngài đã nhìn thấy dòng sinh tử vô thủy, vô chung
của tất cả chúng sanh qua vô số hóa thân để từ đó Ngài thấu đáo tinh
tường được quy luật vô thường của vạn hữu: Mọi thứ luôn có mặt rồi
biến mất như những bọt nước phù du trên một dòng luân lưu bất tận.
Giữa khuya, cũng với trình độ trí tuệ của mình, Bồ Tát cảm nghiệm
được quy luật nghiệp lý vốn có sức mạnh quyết định mọi tình
trạng sinh hóa, tồn tại của tất cả chúng sanh và Ngài đã có được khả
năng đại bi của một Ðức Phật khi thấy rằng muôn loài luôn bị cuốn hút vào
màn lưới nghiệp lý đó từ sự tác động của vô minh. Thế rồi vào
lúc cuối đêm, Bồ Tát đã tự thể nghiệm nguyên lý Tứ Diệu
Ðế mà nội dung là con đường dẫn tới khổ đau cùng đạo lộ giải thoát,
hai tác động đưa đến hai phản ứng khác nhau.
Bồ Tát đã trở thành một Ðức Phật ngay khi sao mai vẫn chưa lặn tắt trên
bầu trời sương giá và tương truyền rằng trong chính giây phút đó, Ngài
đã tự nói lên nỗi xúc cảm tuyệt vời của mình qua những dòng hứng
ngữ lạ lùng mà cùng vô cùng sâu sắc:
Trải từ vô thủy tử sanh
Vô minh mất dấu tác nhân luân hồi
Ðêm nay tương ngộ nhau rồi
Ngôi nhà hiện hữu giờ thôi... hoang tàn!
Vẫy chào người thợ ái tham
Cột kèo... nát cả, còn làm được chi
Bến đời từ biệt ra đi
Ái tham gửi lại, ta về vô sanh!
(Bài kệ được dịch giả phỏng dịch và thi hóa từ nguyên tác Pàli)
Nội dung đại lược của những dòng thi kệ trên đây là với Phật trí
của mình, Ðức Thế Tôn nhìn thấy tất cả những biến tướng tử sanh
của dòng luân hồi là cả một khổ lụy. Phút giây giác ngộ của Ngài chính là
một cuộc khám phá ra tác nhân của tất cả đau khổ. Ngài dùng hình ảnh ngôi
nhà để ẩn dụ cho tất cả mọi hiện hữu của chúng sinh, mà vật
liệu xây dựng nên ngôi nhà đó chính là các phiền não song hành với
tham ái. Ðức Phật, thông qua những dòng kệ ngẫu hứng đó, đã có ngụ
ý xác định cứu cánh Níp Bàn mà mình đã đáo đạt.
Phương tiện cho hành trình giác ngộ đó của Ðức Phật chính là Bát
Thánh Ðạo, một cỗ xe tuyệt vời đã đưa Ngài đến một đất trời
mà mình vẫn mong muốn. Những dòng thơ ngẫu hứng trên đây chỉ mang ý
nghĩa một bài hát nói lên niềm vui toại nguyện của người lữ khách
sau một chuyến đi dài đầy gian khổ.
Trong hai tập Trưởng Lão Tăng kệ và Trưởng Lão Ni kệ, gồm những
dòng thơ xác nhận thánh trí mà các bậc Thánh Tăng, Thánh Ni thời Ðức Phật
đã tự ngẫu hứng, ta thường thấy hầu như ở bài nào cũng được kết
thúc bằng câu "Ta đã được thực hiện xong những gì cần phải thực
hiện". Trở thành một bậc Toàn Giác, Ðức Phật đã thấu suốt trọn
vẹn con đường của riêng mình và căn tánh sai biệt của tất cả chúng
sanh.
Ngay sau khi thành Phật, Ngài đã bỏ ra trọn bảy tuần lễ để sống
một mình và trầm tư tất cả những vấn đề thuộc trình độ trí tuệ
của một bậc Chánh Ðẳng Giác. Bây giờ thì Ðức Phật đã đến cứu cánh
giải thoát nhưng vẫn do dự khi nghĩ đến việc san sẻ trí tuệ và
sự an lành tuyệt đối đó cho chúng sanh khi tự nhận thấy rằng hầu hết
mọi loài đều mù lòa trong bóng tối tham ái, rất khó tìm được một
ai đó có đủ khả năng hiểu được những chân lý thâm sâu mà Ngài
đã chứng ngộ.
Theo kinh điển kể lại, ngay khi Ðức Phật đang suy tư về việc
độ sinh bằng những suy nghĩ như vậy thì ngay lập tức, một vị Phạm Thiên đã
hiện xuống khẩn khoản thỉnh cầu Ngài hãy lên đường tế độ chúng
sanh. Vị Phạm thiên này đã gợi ý Ðức Phật rằng thực ra trong tam giới
này vẫn luôn có rất nhiều chúng sinh khả dĩ đủ khả năng tiếp nhận
giáo lý của Ngài. Bằng Phật trí của mình, Ðức Phật đã quán xét
để thấy rằng vị Phạm thiên kia đã nói đúng. Thế rồi Ngài đã nhận
lời thuyết pháp độ sinh và bốn mươi lăm năm hoằng dương trong đời
Ngài đã bắt đầu từ hôm đó.
Ðịa điểm đầu tiên mà Ðức Phật đã chọn làm nơi thuyết giáo
chính là một vườn nai ở Bàrànasì (gọi theo hôm nay là Benares hay
Sarnath). Ðối tượng của thời pháp đầu tiên này chính là năm vị ẩn sĩ đã
từng chung sống với Ngài trong những năm tháng trước đó. Và nội dung của
thời Pháp này được gọi là kinh Chuyển Pháp Luân, vấn đề cốt
lõi là Tứ Diệu Ðế, mà qua đó, đặc biệt là Ðạo Ðế (một
trong Tứ Ðế), Ngài đã nêu ra pháp môn Trung Ðạo, tức con đường tu hành
nằm ngoài hai quan điểm cực đoan: Khổ hạnh (lấy khổ để thoát khổ)
và Lợi dưỡng (lấy khoái lạc để thoát khổ). Có thể nói thời pháp
này là nền tảng cho tất cả giáo lý mà Ðức Phật đã tuyên thuyết
trong suốt đời mình.
Rời vườn nai ra đi, Ðức Phật tiếp tục con đường du hóa của mình qua
từng cuộc gặp gỡ và thuyết giáo cho các đối tượng hữu duyên. Khi đã
có được sáu mươi người đệ tử Thánh Tăng, Ðức Phật đã khuyên các
vị noi gương mình du phương khắp mọi đất trời để hoằng dương
chánh pháp. Lời kêu gọi của đức Phật vô cùng thống thiết:
"Hãy lên đường du hóa, này các Tỳ kheo, các ngươi hãy sống vì sự
an lành, hạnh phúc, vì lòng từ bi cho tất cả nhân thiên. Hãy ra đi mỗi
người một nẻo để thuyết giảng chánh pháp mà Như Lai đã từng
thuyết giảng cho các ngươi, một chánh pháp toàn hảo, trọn vẹn từ
đầu đến cuối, mang nội dung tuyên dương đời sống phạm hạnh, hoàn
thiện và thanh tịnh. Hãy sống vì lợi ích cho người khác, hãy giúp họ
đạt được những gì mà các ngươi đạt được".
Qua những hình ảnh trên về Ðức Phật, có lẽ chúng ta đã thấy được
phần nào cái gọi là nội dung của tinh thần Phật giáo: Ngoài lý tưởng
thực chứng và trí tuệ để tự giải thoát bản thân, người đệ tử
Phật còn phải có thêm ở chính mình một tình thương cho cuộc đời và những
nỗ lực phụng sự tha nhân. Một niềm tự tin về đạo lực của mình
cộng thêm một tinh thần lợi tha vô tư sẽ tác động và mang lại cho cuộc tu
của chúng ta một nguồn năng lượng quan trọng. Một công phu tu tập đích
thực không hề mang tính vị kỷ bởi khả năng thấu suốt chân lý
luôn tùy thuộc vào mức độ giao hoà và cảm thông để qua đó nó trở nên
lớn nhỏ, sâu cạn và rộng hẹp hơn.
Ðức Phật có hai người đệ tử chưởng môn là Xá Lợi Phất và Mục
Kiền Liên. Khả năng sở trường của Ngài Mục Kiền Liên là thiền
định và Ngài đã chứng quả A La Hán sau khi xuất gia được một tuần lễ.
Trong các bậc cao đồ của Ðức Phật, Ngài Mục Kiền Liên được xem là
đệ nhất về các khả năng thần lực. Trong khi đó, Ngài Xá Lợi Phất,
vị đệ nhất cao đồ của Ðức Phật thì lại là một người vô song về
trí tuệ. Chính vì khả năng trí tuệ cộng thêm nguyên tắc cá nhân là
luôn chi li cẩn thận nên tuy cùng xuất gia với Ngài Mục Kiền Liên trong
một buổi nhưng mãi đến nữa tháng sau Ngài mới chứng quả A La Hán. Theo
trong kinh điển, về mặt trí tuệ, Ngài Xá Lợi Phất chỉ đứng sau
Ðức Phật. Và vẫn theo các sử liệu truyền thống thì chính Ngài Xá
Lợi Phất đã triển khai và hệ thống hóa toàn bộ giáo lý A Tỳ
Ðàm (Vi Diệu Pháp), một nền giáo lý vẫn được xem là sâu sắc
nhất của Phật giáo, nội dung hầu như có thể nói là chuyên chở trọn
vẹn lĩnh vực tâm lý học của Phật giáo mà nếu tính ra thì đây
là một công trình triển khai rất quy mô, bởi phần chánh văn nguyên thủy
do chính Ðức Phật trình bày vốn rất ngắn gọn (không đầy 100 trang vở
học sinh), trong khi đó phần triển khai của Ngài Xá Lợi Phất có một
số lượng khổng lồ là nếu tính theo ấn bản với khổ 19x23 (mẫu chữ có
chiều đứng chừng non 1cm) thì có tới 12 quyển, trung bình mỗi
quyển 200 trang.
Tương truyền rằng Ðức Phật đã thuyết giảng giáo lý này trên
một cõi trời và mỗi ngày, chính Ðức Phật đã quay xuống cõi người
để thuyết giảng cho Ngài Xá Lợi Phất, để từ đó Ngài Xá Lợi
Phất thực hiện phần còn lại.
Dĩ nhiên giữa Ðức Phật và các đệ tử A La Hán chắc chắn phải có
những điểm sai biệt, dù giữa đôi bên thầy trò luôn có một điểm
giống nhau đó là sự chấm dứt hoàn toàn tất cả phiền não. Tuy nhiên qua
vô số kiếp tu tạo các đức tính, tất cả chư Phật đều luôn thành
tực trọn vẹn mọi nguồn tâm lực, đạo lực mà trong đó, trí tuệ
và từ bi được xem là những gì tiêu biểu nhất. Nếp sống thường nhật
của Ðức Phật luôn thể hiện một cách toàn bích những giá trị tinh
thần đó. Ta có thể thấy được điều này qua những trường hợp độ
sinh của Ðức Phật mà kinh điển vẫn còn ghi chép lại: Ngài luôn biết
chịu thương chịu khó trong mọi hoàn cảnh, đồng thời luôn có sẵn những
phương thức tối ưu để mở ngõ tâm hồn từng đối tượng một cách thích
ứng tuyệt vời. Tất cả chỉ vì Ngài vốn tự có một trí tuệ vô ngại
và một lòng đại bi thường trực, cụ thể.
Thật ra ngay từ thuở gặp được Ðức Phật Dìpankara, ẩn sĩ Sumedha vốn đã
có đủ duyên lành để trở thành một vị A La Hán, nhưng Ngài đã chọn
lựa lý tưởng Phật đạo chỉ vì tình thương đối với tất cả chúng sinh.
Chính vì lòng từ bi vô hạn đó, Ngài đã chấp nhận thêm một đoạn đường
sinh tử đằng đẳng để trau luyện tất cả pháp tánh của một đức Phật
và sau cùng rồi thì Ngài đã được toại nguyện. Một sự toại nguyện
không chỉ cho riêng mình mà còn hướng về vô số chúng sinh.
Ðức Phật đã đi qua và thành tựu trọn vẹn ba giai đoạn để được
gọi là một Chánh Ðẳng Giác. Trước hết, đó là giai đoạn đào
dưỡng Ba La Mật trong suốt vô số kiếp bằng những nỗ lực siêu phàm
của một vị Bồ Tát. Giai đoạn thứ hai chính là sự chứng đạt quả vị Chánh
Ðẳng Giác và thành tựu Nhất Thiết Chũng Trí của một vị Toàn Giác. Và
giai đoạn thứ ba chính là lý tưởng Ðộ Sinh. Ngài không hề có ý
giữ lại cho riêng mình khả năng giác ngộ, mà ngược lại, bao giờ Ðức Phật
cũng luôn tìm cơ hội thuyết giáo độ sinh bằng một lòng từ bi vô hạn.
Thậm chí cho đến những giây phút cuối cùng trước khi viên tịch, Ðức
Phật vẫn tiếp tục nghĩ tới những người có khả năng tiếp nhận chánh
pháp.
Sự đại hùng, đại lực trong hành trình tu tạo Ba La Mật của các vị Bồ
Tát tiền thân của Chư Phật Toàn Giác chỉ có được từ một tấm lòng vị
tha vô bờ bến. Nhưng ta cũng phải hiểu thêm rằng nếu chỉ có riêng
một tình thương cho đời thì cũng vẫn chưa đủ. Lòng vị tha của chư vị Bồ
Tát phải được thực hiện cụ thể và một trình độ từ bi như vậy
đòi hỏi phải được song hành với một khả năng trí tuệ biện biệt
trong từng hành động phụng sự tha nhân. Lòng đại bi cũa vị Bồ tát phải
đòi hỏi một trí tuệ tương ứng dễ cho ra những thành quả hữu hiệu,
hợp lý và cần thiết. Ðồng thời cái gọi là trí tuệ của vị
Bồ Tát cũng luôn cần thiết đến một lòng đại bi để mọi sở
hành của các Ngài mới mang được ý nghĩa lợi tha một cách trọn vẹn.
Do đó, hai pháp tánh Từ bi và Trí tuệ luôn được xem như là những nét
đặc trưng của một Ðức Phật.
Trong kinh ghi rằng cho dầu có cộng lại tất cả tình thương của các bậc cha
mẹ trong vô lượng vũ trụ đối với con ruột của mình thì nếu so ra bằng
khái niệm số lượng tương dụ, tất cả vẫn không sao sánh được với lòng
đại bi mà Ðức Phật vẫn hướng về vạn loại chúng sinh. Ðiều đó xem
ra có vẻ là một cách nói quá đáng nhưng xét cho cùng cũng dễ hiểu: Các
bậc cha mẹ chỉ có thể thương yêu và tha thứ cho con cái của chính mình,
còn ở Ðức Phật thì tình thương đối với tất cả chúng sinh không hề có
một giới phân biệt. Tình thương của Ðức Phật là một thứ tình thương
không chỉ đơn giản là trạng thái tâm lý ái luyến, gắn bó và và
đặc biệt tuyệt đối không ủy mị, mù quáng. Lòng đại bi của Ðức
Phật luôn nhắm đến ý nghĩa giải thoát khổ đau cho chúng sanh và
tuyệt đối trong suốt đời mình, kể từ sau giây phút giác ngộ, Ngài
không hề làm một điều gì lớn nhỏ khả dĩ gây nên những buồn
phiền, đau đớn cho chúng sinh. Trong đó có bậc cha mẹ nào trên đời này
lại dám đoan chắc mình đã có một nếp cư xử trọn vẹn như vậy với
con cái. Lòng đại bi của Ðức Phật là một thứ tình thương tích cực: Giúp
người khác toại nguyện lý tưởng hướng thượng mà không hề làm
toại nguyện những mơ ước vớ vẫn vô ích của bất cứ ai.
Một trong những khả năng ưu việt và sở trường của Ðức Phật chính là
trí tuệ vô ngại. Theo kinh sách ghi lại, cứ mỗi buổi sáng Ngài dùng
Phật trí này để quan sát toàn thế giới, thu hết tất cả chúng sanh
vào lóng đại bi vô hạn của mình. Rồi với khả năng thấu suốt được cơ
duyên (khuynh hướng tâm lý, trình độ trí tuệ, túc duyên giải thoát)
của từng người, khi nhận biết ai là người hữu duyên, Ngài lập tức đi
đến tận nơi để tiếp độ họ.
Trong kinh có kể lại câu chuyện về một Tỳ kheo sau suốt mấy
tháng dài tu tập thiền định bằng đề mục bất tịnh, tức dùng hình
ảnh những bộ phận uế trược trong nội thân để làm đề mục tham
án, nhưng vẫn không có kết quả, thậm chí thường xuyên bị bức xúc và
phóng dật. Hiểu được cơ tánh và tiền duyên của vị này vốn không
thích hợp với đề mục thiền định đó, nên đức Phật đã dùng thần
lực của mình hóa hiện ra một đóa sen thật đẹp rồi khuyên vị này hãy
nhìn ngắm nó như một đề mục thiền định. Vị Tỳ kheo làm theo lời
Ðức Phật và vẫn do thần lực của Ngài, trong một thời gian cực ngắn thì đóa
sen kia đột nhiên héo úa và rơi rụng từng cánh. Ðang chú mục nhìn ngắm
đóa sen, vị tỳ kheo đã tận mắt nhìn thấy sự suy tàn đó về hình ảnh
về đóa sen về lúc này đã thành ra một công án về định lý
vô thường của các pháp. Ngay tại chỗ ngồi, vị Tỳ kheo lập tức chứng quả
A La Hán.
Sau đó, khi được Tăng chúng bạch hỏi lý do vì sao Thế Tôn lại
dùng phương thức trên đây để hướng dẫn vị tỳ kheo kia chứng ngộ, thì
Ðức Phật đã cho biết rằng trước đây trong nhiều kiếp sống liên
tục, vị Tỳ kheo này đã từng là thợ kim hoàn, vốn thường quen mắt và
tiếp xúc với những món vàng ngọc sạch đẹp nên trong kiếp sống
cuối cùng này dù đã đủ túc duyên giải thoát nhưng do khuynh hướng tâm
lý quá khứ nên không thể nào chấp nhận được đề mục bất tịnh
mà xét theo phương diện tâm lý thì những hình ảnh có vẻ dơ bẩn đó
lại hoàn toàn đối lập với khuynh hướng mỹ cảm của đương sự.
Ở đây chúng ta còn có một câu chuyện nữa về khả năng độ sinh
của Ðức Phật. Tương truyền rằng trong hàng ngũ tăng đồ của Ðức Phật
lúc bấy giờ có một vị Tỳ Kheo vẫn thường bị xem là kém thông minh đến
mức nghiêm trọng. Vị này coi như hoàn toàn không có một chút khả năng
trí nhớ nào cả. Thậm chí, chỉ với một bài kệ bốn câu, vị này dù đã
phải cố gắng hết mình trong suốt nhiều tháng trời vẫn không thể
nào học thuộc nổi. Anh ruột của vị Tỳ kheo này vốn là một bậc Thánh
Tăng bác học, thấy sư đệ mình không có chút tiến bộ nào trong
cuộc đời xuất gia, nên giờ cuối đành phải ngỏ lời khuyên em mình nên hoàn
tục. Vị Tỳ kheo kia tuy không có khả năng học hỏi Phật Pháp nhưng vốn là
một người thiết tha với đời sống phạm hạnh, nên sau khi nghe lời đề
nghị của người sư huynh, vị này buồn lắm. Thế rồi vì tôn trọng
người anh của mình, nên mờ sáng hôm sau, vị ấy đã âm thầm rời chùa ra đi.
Ngay buổi sáng hôm đó, với Phật trí của mình, Ðức Thế Tôn đã
biết hết mọi chuyện. Ngài bảo vị tỳ kheo thiếu trí nhớ đó
hãy quay lại rồi trao cho vị này một chiếc khăn tay màu trắng và dặn cứ
tự nhiên sử dụng nó, đồng thời Ngài dặn hãy nhớ kiểm tra lại chiếc
khăn tay vào mỗi buỗi sáng. Chỉ vài hôm sau thôi chiếc khăn tay kia
dần dần bị đổi màu và vấy bẩn. Túc duyên giải thoát từ tiền kiếp
chợt sống dậy trong lòng vị tỳ kheo khi vị này nhìn thấy tình trạng đổi thay
trên chiếc khăn tay đó và thế rồi trong một thoáng tỉnh tâm, vị Tỳ
kheo đã chứng đạt tứ quả. Câu chuyện còn kể thêm rằng từ sau giây
phút đắc thành La Hán, vị này đã thành tựu toàn bộ tất cả khả năng
thiền định và trở thành một trong những bậc cao đồ tiêu biểu nhất
của Ðức Phật.
Về tiền thân của vị Tỳ kheo trên đây, Ðức Phật dạy rằng trong
những kiếp tu tạo Ba La Mật, vị này đã có lần sanh là một nhà vua
nhiều quyền uy và trong một lần du ngoạn dưới trời cơn nắng đổ lửa,
chiếc long bào sang trọng đính đầy những châu báu và chiếc vương
miện đắt giá mà vua đang đội trên đầu đã làm ông cảm thấy khó chịu:
Chúng chẳng đem lại bao nhiêu niềm vui vẻ cho ông mà ngược lại chỉ gây
phiền hà thêm thôi. Thế rồi trong những trang phục đó ông cảm thấy
tấm thân mình như nặng nề và đau khổ hơn. Những giọt mồ hôi luôn
giọt trên người ông càng khiến ông thấm thía cái bất toại vô lý
của tấm hình hài. Ông đã hồi cung trong một tâm trạng chán đời như vậy và
chính sự ý thức này đã thành ra một chủng tử giác ngộ cho ông ngày sau.
Ðức Phật đã đánh thức được ở tâm hồn mù mịt của vị tỳ kheo kia một
tiềm năng giác ngộ là chính nhờ Ngài đã thấu suốt được tiền căn
của đương sự.
Một lần khác, có một người thiếu phụ con nhà quyền quý sinh
được đứa con trai mà theo bà thì nó là tất cả cuộc đời của mình. Bà
cưng chiều và chăm nom nó vô cùng kỹ lưỡng mà lý do cũng thật dễ
hiểu: Thứ nhất là tình mẫu tử và bên cạnh đó, kể từ lúc đứa bé
chào đời, gia đình bên chồng nàng gần như đổi hẳn thái độ cư xử với
nàng, xưa đã xem thường thì bây giờ kính trọng, còn nếu đã có
chút tình thương thì bây giờ tình thương đó càng được củng cố. Nhưng
bất hạnh thay cho nàng thiếu phụ, đứa bé đã đột ngột chết đi khi
chưa biết nói.
Quá đau khổ nên nàng gần như điên dại. Ôm cái xác cứng lạnh của con
trên tay mà nàng vẫn một mực tin rằng nó hãy còn sống. Nàng thiếu phụ
đáng thương đó đã bồng xác con mình đi gõ cửa nhà tất cả các thầy
thuốc trong kinh thành với hy vọng là sẽ tìm được ai đó cứu sống được
con mình. Nhưng dĩ nhiên nàng đã hoài công. Thế rồi do một cơ duyên
tình cờ, có người khuyên nàng nên tìm Ðức Phật. Trước cơn đau khổ cùng
cực của người thiếu phụ, Ðức Phật đã nhận lời cứu con nàng nhưng với
một điều kiện là chính nàng phải đi tìm ở đâu đó cho Ngài một ít
hạt cải mà điều quan trọng là trong dòng họ của người đã cho
nàng số hạt cải đó chưa từng có một người chết.
Như tìm một chiếc phao giữa biển, nang thiếu phụ mừng lắm, và
lần này lại tiếp tục ôm xác con ra đi lần nữa bằng tất cả niềm vui,
niềm vui mù quáng của một người mất trí. Nhưng rồi nàng thiếu phụ
bất hạnh đó lại tiếp tục những dòng nước mắt tuyệt vọng khi cứ
nghe hoài một câu nói của những người cho nàng cả thúng hạt cải để cứu
con: Hạt cải thì chúng tôi có nhưng từ bao đời nay dòng họ nào chẳng
từng có người chết. Trong nỗi đau đớn tuyệt cùng của mình, tự
đáy lòng người thiếu phụ bất chợt lóe lên một thấm thía: "Thì ra
đâu phải chỉ có riêng con mình bị chết, mà tất cả mọi người cũng
đều đã, đang và sẽ chết!". Sau dòng suy nghĩ đó nàng lập tức
hiểu ngay thâm ý của Ðức Phật và lau khô đi những giọt lệ
trên khuôn mặt mình, nàng bình thản mang xác con đem bỏ vào nghĩa địa rồi
quay lại xin được xuất gia với Ðức Phật để rồi chẳng bao lâu sau, nàng
đã trở thành một vị nữ Thánh Tăng cao đồ của Ngài.
Ðối tượng độ sinh của Ðức Phật có thể nói là vô số và gồm đủ
mọi tầng lớp trong xã hội: Từ kẻ hành khất, kỷ nữ, thương nhân, cho
đến các bậc vương hầu, khanh tướng. Mỗi người đến với Ngài
bằng một niềm tin, kiến thức và trình độ trí tuệ khác nhau nhưng
tất cả đều được Ngài tiếp độ và đối xử bình đẳng.
Tinh thần căn bản trong giáo lý của Ðức Phật chính là sự tự chứng,
thể nghiệm ngay từ bản thân. Ðức Phật luôn kêu gọi ở tất cả
mọi người cái khả năng tự biết khám phá ngay đối với cả những giáo
lý được chính Ngài thuyết giảng. Xưa nay, từ các Phật Giáo đồ cho
đến những nhà học giả nghiêm túc thường không mấy ai không biết
tới bài kinh Kàlàma-sutta mà nội dung đặc biệt nhấn mạnh đến tinh
thần tự chứng, thể nghiệm đó.
Theo kinh điển ghi lại, trong một lần du hóa tại xứ Kàlàma, khi được
dân chúng địa phương tỏ bày niềm băn khoăn, nan giải khi phải tiếp
xúc và lắng nghe giáo lý với quá nhiều vị giáo chủ mà ai cũng cho
rằng chủ thuyết của mình là chân lý tối thượng, khiến họ
không biết phải hiểu sao nữa, Ðức Phật đã trả lời cho những người
này bằng một lời khuyên hết sức ngắn gọn nhưng vô cùng thâm thúy.
Ở đây ta không thể nhắc lại nguyên văn lời Ngài mà chỉ có thể
thu ngắn đại ý của lời khuyên đó:
"Ðừng bao giờ vội vã tin tưởng vào bất cứ một điều gì trước
khi tự mình kiểm tra, thẩm nghiệm một cách cẩn thận rằng những
điều đó có thật sự chuyển tải được những giá trị chánh pháp hay
không. Mà tiêu chuẩn và nét đặc trưng của chánh pháp luôn là trí tuệ,
lòng hào sảng, sự phơi mở tâm hồn cùng những giá trị khác tương ứng, có
liên quan đến con đường giải thoát. Hãy luôn cẩn trọng khi lắng nghe
và học hỏi những gì vẫn được xem là truyền thống lâu đời, là di
ngôn của một bậc tiền nhân khả kính nào đó hoặc chúng là những
điều vẫn được xem là kinh như thánh điển... "
Ðại khái Ðức Phật khuyên mọi người nên có được những trí tuệ,
can đảm và bình tĩnh trước khi muốn chấp nhận hay bác bỏ một điều gì.
Là một bậc Ðạo sư vĩ đại có vô số đồ chúng ở khắp mọi đất trời,
nhưng Ðức Phật không hề sống và hoạt động bằng một lý tưởng nào
ngoài ra tinh thần trách nhiệm của một bậc đại giác mà trí tuệ và
từ bi luôn là nền tảng thường trực.
Vào một ngày ở cuối tám mươi, tự biết mình đã quá già yếu và
sắp sửa viên tịch, Ðức Phật đã tìm đến nằm dưới hai tàng cây trong
một khu ngự uyển của một tiểu quốc hẻo lánh để chọn làm nơi
bỏ mình. Trong kinh kể lại rằng hai cội cây chỗ Ðức Phật đang nằm
đột nhiên trổ hoa sái mùa như để cúng dường Ngài lần chót. Mãi cho
đến lúc đó, Ngài vẫn không ngừng thuyết pháp cho các đệ tử và
lại còn tế độ cho một du sĩ ngoại giáo vào xuất gia trong giáo hội của
Ngài. Câu nói sau cùng của Ðức Phật cho các Tỳ kheo đệ tử trước khi
Ngài thật sự nhắm mắt - và cũng cho tất cả chúng ta hôm nay nữa - là: "Vạn
hữu luôn vô thường, các ngươi ở lại phải luôn chuyên cần, chớ có dễ
duôi". Sau đó Ðức Phật lần lượt xuất nhập các tầng thiền
định rồi viên tịch.
Càng gia công thấu suốt bản chất của thân tâm mình một cách trọn vẹn
thì chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội thương kính Ðức Phật một cách
trọn vẹn hơn, cho dầu trong ta, Ngài có là một nhân vật lịch sử hay một
biểu tượng cho tinh thần đạo hạnh. Bởi hình ảnh nào về Ngài cũng
cần thiết cho chúng ta cả. Có suy niệm tinh tường về từng chặng
đời của Ðức Phật, chúng ta mới có được những hành trang cần thiết
để dấn bước trên con đường mà chính Ngài đã đi qua, một con đường
của ánh sáng và chân lý. Lời cuối cùng của bài viết này là chúng ta
hãy bằng khả năng tỉnh thức và trí tuệ nội quán nhìn thấy Ðức Phật
ngay trong chính tâm hồn mình.
J. G.